Chỉ đến khi cánh buồm cuối cùng men theo khói
trở về
Sớm nay biển lặng
Anh mới nghe
bài hát của người thủy thủ
bỏ lại đâu đó
nỗi cô đơn vàng thẳm
trong từng bọt sóng bình yên.
Anh,
cơn nắng lỗi lầm uống cạn dòng sông
để nhận lại
cát khô và đá sỏi.
Anh,
cánh chim bay qua đại dương bay qua bầu trời
mà vô tâm không để lại tiếng hót nào
dự báo về một ngày bão rớt.
Nên xin em đừng là vườn
đừng là biển
cũng đừng là dòng sông mùa khô xanh biếc
xanh bao dung trong nỗi
lụi tàn.
Tác giả: Lê Văn Lâm
Ý kiến bạn đọc