Buổi sáng không-tiếng-động
Có bao giờ mặt đất trong trẻo thế này
mà xao xác thế này…
Những bước chân lạ quen mơ hồ đi lại nói cười trong tưởng tượng
Ai bất ngờ dẫm trúng tim tôi…
Chỉ là một buổi sáng thôi (rơi bình thản giữa muôn vàn buổi sáng)
Sao không chạy ào ra đường, không cà phê, khẩu trang với khói bụi thường ngày
Sao lại giấu mình nơi đây?
Đọc Murakami rồi lặng người trước nỗi cô đơn và thèm được dỗ dành như con trẻ
Buổi-sáng-nằm-mê
Tự hỏi bầu trời ngoài kia có lẩn thẩn chui tọt vào bức tranh trên bàn hay không
Còn câu chuyện kiếp trước của mình ở đâu
Giữa bốn bức tường xanh đến nao lòng?
Có gì đâu trong buổi sáng này, mà khóc!
Chỉ là cơn bất an nhẹ, nhói khẽ khàng từ phía bên ngực trái
Chỉ là những hạt mưa nhỏ, vỡ thênh thang từ phía bên não phải
Chỉ là nỗi buồn vụt qua
Chỉ là nước mắt vụt qua
Chỉ là sợ hãi vụt qua
Tôi bật cười nhận ra mình vẫn có thể sống yên bình bởi một màu xanh…
Tác giả: Lê Văn Lâm
Ý kiến bạn đọc