2. nhốt trăng vào đáy của đêm
như nhốt con ngươi vào vũng mắt vô tận
nhốt một dấu chấm
một nỗi buồn lửng lơ tiền kiếp
chỗ ta nằm đêm chảy tràn
đêm.
3. mấy nghìn đêm tuổi thơ úp mặt
gầy vai áo mẹ
cỏ đợi ban mai xanh phủ mộ người
mấy nghìn đêm mưa quanh vành môi
gió đập cánh bướm
trong cơn mộng du uống cạn mặt đất uống cạn bầu trời
chỉ còn ta giữa khoảng không vạm vỡ
lập thể chiếc bóng của chính mình.
4. làm sao biết đêm dài bao nhiêu số phận dài bao nhiêu
dù đã lạc hết giấc mơ này đến giấc mơ khác?
5. người họa sĩ đêm qua nghe tiếng gọi bình minh
đi về vùng ngược sáng
bức tranh sau cùng chỉ còn lại duy nhất một nỗi buồn
một dấu chấm lửng lơ rụng vào lòng giếng thẳm
tro bụi lúc đang rơi.
Tác giả: Lê Văn Lâm
Ý kiến bạn đọc