(Cho những người nghệ sĩ trình diễn ở Himiko café)
Chỉ một bước nữa thôi, chúng ta sẽ chạm tới miệng vực
Người nghệ sĩ đã cháy đến tột cùng
Lửa trên tay anh, lửa trong mắt anh, lửa thiêu tim anh, cả khán phòng đang bùng lên đỏ lửa.
Phía trước là thiên đàng hay địa ngục?
Phía trước là bóng đêm hay cửa Phật?
Bầy ngựa vẫn xé gió lao về
Nơi những ranh giới biến mất - toàn thể loài người là một quốc gia.
Ai đã dọn sẵn cuộc chơi này, đêm nay cả trăm năm chợt biến thành khoảnh khắc?
Hãy lột mặt nạ đi. Chúng ta trần trụi, thành thật, bản năng như nghìn năm trước nhân loại kia từng sống.
Người nghệ sĩ tung mình bằng vũ điệu của cầu vồng và ánh nến
Người nghệ sĩ nhân danh nước mắt
Người nghệ sĩ nhân danh vết thương trong mỗi-con-người
Nhảy múa. Cười. Khóc. Phấn khích. Hò reo. Im lặng.
Chỉ có mưa độc thoại.
Chỉ có mưa rơi trắng trên đầu.
Tôi đã thấy mình là anh, người nghệ sĩ trước sân khấu cuộc đời
Phút giây anh quỵ xuống
Và tiếng thét hóa thạch trong vòm họng.
Như nhánh cây khô bất lực
Tôi đã thấy mình giữa nỗi đau câm.
Tác giả: Lê Văn Lâm
Ý kiến bạn đọc