Góc cỏ ấy Chú dế nhỏ hát đồng dao buổi chiều Đàn trâu thở phì phò năm tháng Bầy trẻ chơi ú tim Bịt mắt đếm mười, mười lăm, hai mươi rồi mở mắt tìm Những nụ cười lấm lem vẫn váng đau trí nhớ
Góc cỏ ấy Em rủ anh trốn học ngắm sân ga bầu trời lững thững bao nhiêu chuyến mây qua Ngày mười sáu bao nhiêu điều không nói ra thành tiếng Nhiều năm sau anh mới hiểu hết ý nghĩa của màu xanh duềnh lên trong mắt khi chúng ta bối rối nhìn nhau Mới hiểu hết ý nghĩa của vết sẹo trên ngực (Có lẽ tuổi thơ đã cứa một nhát ngọt ngào vào nơi gần tim nhất Dạy anh chứng nghiệm hạnh phúc vốn giản đơn như lần trèo cây đầu đời được té ngã vì em!) Góc cỏ ấy Từng người qua, từng người quên Dẫu ai cũng bắt đầu ngày xưa bằng một cánh đồng, một trò chơi và trăm nghìn nông nỗi Em bây giờ nằm đếm mây, đếm tuổi Cỏ loang xanh vào em, em xanh vòng tay cỏ Chiều dựng khói lưng chiều Gió trắng cuộc tiễn đưa...