Thắp ngọn lửa từ phía đêm
Soi linh hồn sinh bài thơ bất tử
Anh đuối sức bên hoàng hôn nắng vãn
Non tơ em mòn vẹt ánh trăng chờ
Mưa buổi ấy như người vừa khóc muộn
Em tự ru mình trước mỗi buổi sớm mai
Có một hôm em ngỡ mình là khách
Bỗng lừng khừng tiếng dạ trước quê hương
Ngày giông bão lắng lòng nghe giai điệu
Nhánh cây khô găm vết cứa nghìn trùng
Bí ẩn nỗi đời luân hồi hư ảo
Giấc mơ tàn câm nín những giấc mơ…
Mùa rồi cũng vội bay theo về với gió
Con sóng dịu mềm đắn đót tưới phù sa
Ta tạ lỗi với dấu chân nơi phố hẹn
Bàn tay xoay tròn những mảnh ghép thời gian…
Tác giả: Huỳnh Thúy Kiều
Ý kiến bạn đọc