Câu thơ mọc cánh bay để lại y biển cạn tâm hồn
Lau lách như một dạng biểu thức
Cỏ đầy bút pháp, cỏ chen ngôn ngữ
Dưới chân bức tường, cờ trắng
Và y đã tự thú, y viết điều chính mình không hiểu
Có một tiếng nói vang lên, rách toạt
Một cú đấm thẳng mặt tung tóe hai bốn chữ cái
Y không nhìn thấy gì, con tàu thơ mắc cạn trong vũng
Viên nén là cơn điên
Bài thơ đi tìm cái lưỡi để đọc ra
Chữ trên giấy vây thành trì
Trôi ngát như cánh buồm trên cửa sông
Ngày tới với năng lượng mới
Ở dạng tiềm thức, y vật thể rắn
Chờ nổ…
Tác giả: Nguyễn Hữu Hồng Minh
Ý kiến bạn đọc