mình tôi mình tôi riêng tôi riêng tôi,
thênh thang lầm lũi…
thèm cùng người nhìn tách trà thoi thóp khói,
nghe chút ngọt mụ mị mềm đầu lưỡi, nơi đắng chát đã từng qua.
người im lặng và tôi im lặng,
trong bóng lá rơi và vết ngày trôi
đời cũng trôi xuôi. Về phía nắng xanh
phía ngày không tôi.
vì say, quên, vì những công việc vội,
hay trên con đường rong ruổi tôi cắn môi hát khúc nhớ nhà...
người vẫn run run ấm trà run run,
chắt khan từng giọt rời
chờ đợi,
như một thói quen của sáng chủ nhật đã vĩnh viễn mất rồi.
Bánh xe chẳng lăn về phía nhau
Bởi nỗi sợ không lời...
Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư
Ý kiến bạn đọc