Khi ta nghiêng về nhau
Chớp lóe địa đàng
Hi Mã Lạp Sơn cúi mình bật khóc.
Rừng nghiêng say bát ngàn đêm vọng
Khát nhớ trập trùng
Đẫm ngực vừng trăng.
Em
Khe khẽ tim sầu nhon nhỏn bật măng
Dòng sông vắng
Mắt mầm sương gió.
Anh
Cánh ngực trai đã phủ chiều nấm cỏ
Ngùn ngụt xoay
Trong buổi sấm linh cầu.
Trắng bão sự đời
Chỉ xin nghiêng về nhau
Để thấu thị một điều: Hạnh phúc.
Tác giả: Nguyễn Đức Phú Thọ
Ý kiến bạn đọc