Uống sao cho cạn nỗi niềm?
Hết say lại tỉnh chỉ thêm ưu phiền
Mình em với nỗi niềm riêng
Bước chân đã lạc giữa miền khổ đau
Giữa đường chẳng nợ nần nhau
Bỗng như men rượu ngấm vào thịt da
Quán khuya còn em và ta
Cùng sóng sánh trong la đà hơi cay
Người buồn uống cả cơn say
Xòe tay đếm những ngón gầy lẻ loi
Giật mình ta cũng đơn côi
Trái tim cũng đã rã rời vì mưa
Chuốc bao nhiêu rượu cho vừa?
Tàn đêm có kẻ lòng chưa hết buồn.
Tác giả: Trương Trọng Nghĩa
Ý kiến bạn đọc