Đứa trẻ giương nạng thun bắn vào đá núi
Nước mũi như tuôn từ mùa trước, chảy ròng
Em gái má hồng vẫn giấu tay vào túi áo
(Em sợ người nắm lấy, hay vì tay nhiều vết sẹo, giống như tôi?)
Mùa vẫn đông, gió lẻ đầm đìa
Mặt cóng dại đi như không phải của mình, thân thể không của mình
những ý nghĩ cũng mụ mị dần
(có phải cái chết cũng gần giống vậy ?!)
May nỗi nhớ còn cựa quậy nhói ran
những người cũ đã cùng tôi mùa cũ
qua mấy lối nhỏ co ro,
không nhặt được dấu chân nào
Mùa vẫn đông
bên bếp lửa hồng
tôi với tôi năm trước…
Tác giả: Nguyễn Ngọc Tư
Ý kiến bạn đọc