- 07/11/2010 07:04:23 AM
- Đã xem: 6341
- Phản hồi: 0
Ngày 15-8-1969, tôi nhớ rất rõ, hôm ấy trời lại hơi se se lạnh, sáng sớm Nguyễn Thị Ngọc Hải rủ tôi ra 51 Trần Hưng Đạo gặp nhà thơ Chế Lan Viên. Đi tàu điện ra Hàng Bài, lội bộ vào 51 Trần Hưng Đạo thì trời nắng, nắng như muốn xoè hết các cánh cửa để cho người Hà Nội thưởng thức nắng thu thủ đô đẹp ra sao. Tôi và Ngọc Hải hăm hở bước vào sân trước khu 51, tiến thẳng tới căn nhà của Chế Lan Viên. Trên cửa sổ đề: không tiếp khách quá 15 phút. Bỗng chúng tôi khựng lại và quay phắt ra, đi băng qua đường Hàng Bài, ăn mỗi người một bát phở để tăng thêm dũng khí trước khi bước vào xin gặp nhà thơ. Lần đầu tiên tôi được nhìn trực diện Chế Lan Viên mà các nhà thơ vẫn gọi cái tên thân mật của ông: Hoan (Phan Ngọc Hoan), ông vui vẻ đón chúng tôi. Nụ cười thân thiện của Chế Lan Viên như đánh tan mọi sợ hãi của hai sinh viên, ông mời chúng tôi ngồi. Ngọc Hải mạnh dạn hơn: