Nhà thơ trẻ Nguyễn Chí Ngoan Sinh năm 1991 Quê quán: xã Thuận Hoà, huyện An Minh, tỉnh Kiên Giang. Hiện đang là giáo viên.
Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh
Thưa mẹ con về
Thưa mẹ con về bên mái hiên xưa giàn mướp đắng hoa vàng mấy độ con ong bầu đập cánh bay qua tuổi thơ chân trần cắt cỏ gió đồng bưng ướt đẫm buổi đi về
Khói đồng chiều hôm ấy còn cay đời lam lũ những đường cày khuya sớm cha nhọc nhằn gánh giấc mơ ngày mới chớm vượt quãng đường dài nước mắt chưa tan
Chái bếp sau nhà bồ hóng đen ngờm thanh củi ướt chập chờn ngọn khói bát cơm độn khoai canh rau tập tàng đỡ đần mùa đói giữa vụt vặt đời thường mẹ chắt chiu mùa thóc lép quanh sân
Về hụp lặn sông quê tắm táp bụi đường vuông nắng nhỏ những chiều thắp muộn con nghé lạc bầy cất giùm tôi mảnh nhớ quá nửa đời chưa đi hết những lời ru
Thưa mẹ con về lợp lại mái nhà dột ướt cơn mưa nhen bếp lửa pha trà, ngoáy trầu cho mẹ sớm thức dậy hình dung con đường không điểm đến lòng khuya khoắt những nỗi nhớ trở về như chưa từng có lúc đi xa…
Những hình dung Bầy sẻ nâu không về nữa người không về nữa chiều trống không những hình dung mục ẩm Tôi đứng trên quả đồi nhìn nỗi buồn lao dốc những vực thác vọng lời cỏ cây thắc thỏm gió nghịch mùa từng nhịp rêu hoang the thắt lặng im hà hơi phía ngày rất lạ Cơn mưa cuối ngày vấp vào ngờ vực giọt buồn trắng xoá cời lên bếp lửa ngày đông tàn tro khuất lấp khói bện khói từng vòng bay đợi nắng bóng người hun hút xa Người không về nữa ngôi nhà có cánh cửa sổ màu xanh và khu vườn hoa màu tím ngưng lặng chờ tất cả lặng im nhường chỗ cho kí ức phủ lên màu dĩ vãng Người không về nữa những kí tự dắt nhau gối đầu lên ngực cỏ ngày mỏng dần tìm đâu thuở bài thơ biết cười…
Nỗi buồn thinh lặng
Đóng chặt ngày buồn mắc cạn Và những giấc mơ quá cỡ trong bảng màu trung tính Khi nỗi buồn xâm chiếm không nhường chỗ cho phút mong chờ Câu thơ vụt lên rồi tan biến Tôi đi về phía cuối con đường Hai bên đường nhì nhùng lá cỏ Lạ quen bủa nhau rót tràn cơn mê của đá Rỗng mục đêm gầy mồ mả xanh rêu Có vé khứ hồi nào cho những giấc mơ Đồng cỏ non xanh của tuổi thơ trôi về phía mùa xa lắc Xoắn ống quần chân chạm đất Rách bươm mái nhà gió đêm ràn rạc thổi qua vai Thõng tay bước về miền ngược nắng Kí ức giăng mắc vào nhau trong muôn vàn lối rẽ Nỗi nhớ không hình thù Trôi vào muôn nghìn bến lạ Tôi thinh lặng Mặc niệm nỗi buồn Mặt trời lên từ phía không người Tuổi thơ qua gọn lỏn Những ánh nhìn.
Miền nhớ lặng thinh… Dấu ngày còn khắc bên hiên mím môi thấy chật niềm riêng vơi đầy
Bờ rào vin ngọn heo may sầu đâu rụng trắng lắt lay lối về nắng chiều rót lại ven đê ngõ xưa vẳng tiếng dù kê (*) nhót lòng
Phèn chua chan chát cánh đồng lúa xanh ngậm sữa uốn cong vụ mùa với tay bắt hụt ngày xưa cánh chuồn mất hút cơn mưa rối bời
Hải hồ ru thoáng rong chơi nghe hoài nghĩ đã xa xôi những lần như từng chia tách nhọc nhằn chạm vào sóng nhớ với ngần ngật đêm
Không dưng bước chậm qua thềm hình dung khâu vá lại thêm nỗi buồn à ơi... sông chảy về nguồn ngấn phù sa đỏ vẽ muôn dáng hình
Đã đâu minh triết lặng thinh rưng rưng giữa cuộc bình minh dắt đời mầm xanh lớn! Mầm xanh bơi ta về như trẻ khóc cười dửng dưng
So vai năm tháng nhát gừng Ta về như thể chưa từng bỏ quê...
(*) Dù kê: kịch hát truyền thống của nghệ thuật sân khấu hát và múa của người dân tộc Khmer
Vẽ đêm
Đêm trở về trong mê dại cô đơn những biệt li gọi buồn năm tháng ta về phía ngọn đồi im ắng nhặt lên xác ngày lầm lỗi chạm hư không đoán đợi cuộc người Dự cảm đêm ngây dại kiếp đời bầy gió đêm thổi qua đốt gió say đêm buộc ngày vừa cạn nỗi nhớ trong veo vượt thoát phận mình Tiếng cuốc rót vào đêm những âm vực cuộn tròn lăn lốc chảy qua ngày chấp chới màu khói thuốc động run không ngớt thành thật với đêm từng bước chân cắm vào đất nhịp nhịp rã rời Không thể nhìn thấy được gì những ánh sao lụi tàn tự bao giờ những bóng người chìm khuất tự bao giờ tôi chờ được tái sinh trong vũng đen khổng lồ Ngỡ thấy lại mình với ngàn năm trầm tích nỗi buồn nguyên thủy mùa dắt mùa truy điệu tan đêm những bóng người tìm nơi an trú!