Lữ Mai chợt thấy mình hồi hương trong tiếng chợ

Thứ ba - 05/04/2022 04:01 491 0
Sinh năm: 1988
Quê quán: Thanh Hóa
Dân tộc: Kinh
Hiện thường trú tại: Hà Nội
Vào Hội Nhà văn Hà Nội năm: 2015
Vào Hội Nhà văn Việt Nam năm: 2017
VÀI NÉT VỀ QUÁ TRÌNH HỌC TẬP, CÔNG TÁC, SÁNG TÁC:
- Tốt nghiệp Khóa 10, Khoa Viết văn – Báo chí, Đại học Văn hóa Hà Nội (Tiền
thân là Trường Viết văn Nguyễn Du). Hiện công tác tại Ban Văn hóa – Văn nghệ,
Báo Nhân Dân.
TÁC PHẨM CHÍNH ĐÃ XUẤT BẢN:
- Giấc (Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2010)
- Hà Nội không vội được đâu (Văn xuôi, NXB Văn học, 2014, tái bản 2019)
- Mở mắt rồi mơ (Tập thơ NXB Hội Nhà văn, 2015)
- Thời cách ngăn trống rỗng (Tập thơ, NXB Hội Nhà văn, 2019)
- Linh hồ (Tập truyện ngắn, NXB Văn học, 2019)
- Nơi đầu sóng (Tản văn, NXB Văn học, 2019)
- Mắt trùng khơi (Tản văn, NXB Văn học, 2019)
- Những mùa hoa còn lại (Tản văn, NXB Quân đội Nhân dân, 2019)
- Ngang qua bình minh (Trường ca, NXB Văn học, 2020)
- Chư Tan Kra mây trắng (Trường ca, NXB Hội Nhà văn, 2021).
- Hồi sinh (Trường ca, NXB Hội Nhà văn, 2022)
GIẢI THƯỞNG VĂN HỌC:
- Giải Ba Giải thưởng Văn học đề tài Biên giới, hải đảo  giai đoạn 1975 đến nay
của Hội Nhà văn Việt Nam cho trường ca “Ngang qua bình minh”.
- Giải B Giải thưởng Văn học Nghệ thuật, Báo chí giai đoạn 2016 - 2020 của Bộ
Tư lệnh Hải quân cho bộ sách “Nơi đầu sóng”, “Mắt trùng khơi”.
- Giải thưởng của Tổng Cục chính trị QĐND Việt Nam cho tác phẩm “Nơi đầu
sóng”.
- Giải thưởng truyện ngắn của Quỹ nhà văn Lê Lựu.
- Giải Ba cuộc thi Thơ “Nhân nghĩa đất phương Nam” do Hội Nhà văn Thành phố
Hồ Chí Minh tổ chức năm 2021.
- Giải Nhì (không có giải Nhất) cuộc thi Thơ “Sống và hy vọng” do Hội VHNT
tỉnh Thái Nguyên phối hợp Đài Tiếng nói Việt Nam và Quán Chiêu Văn tổ chức
năm 2022.
SUY NGHĨ VỀ NGHỀ VĂN:
“Nghiệp chữ nhọc nhằn nhưng cao hơn tất cả đó là hạnh phúc. Trên cánh đồng chữ
nghĩa, tôi tìm được chính mình”.


 
Nhà thơ - Nhà báo Lữ Mai
Nhà thơ - Nhà báo Lữ Mai
Thơ trẻ xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của chị

Mộng du Cô Tô


Mặt trời ngủ trong vòm dứa dại
ánh sao chiều xuyên vệt lá chân chim
ta nói gì mà đời im tiếng
góc miếu hoang trăng chả kịp thếp vàng

chính ta luôn hoang mang
những dáng người như chiếc chum chôn đứng
ai đó lỡ quật lên
tiếng bìm bịp dộng từ đáy sóng
thiêm thiếp chạm sâu mùi hoai mục ân cần

rồng rắn rủ nhau tìm ngôi nhà cũ
chốn ấy còn vườn loa kèn đỏ
cô gái gánh biển hằng đêm
chát mặn tận cùng cây thở bằng nước mắt

giờ gai nhọn đâm hoa nở dưới chân ta
bềnh bồng muôn dấu hài xanh cửa sóng
cứ mơ bật nắp chum sành
gặp mình quẩn quanh ôm trọn vầng khói tỏa.

thumbnail (1)

Từ núi

Thanh âm ấy vừa rời bỏ tôi
tự mỏm núi dội trong tầng sóng
mỗi trái hồng ngâm làm một mặt trời
mùa thu vừa rơi vừa ngủ

gió đã chín bời bời vào lúa chín
chim đã hót quên vào quên quên
người chết lặng bởi vững bền vướng bận
mũi đò kia nhọn bóng xa gần

cũng đến lúc đò đắm vì tưởng tượng
ta hóa nhành lau trắng mờ mây
sông núi biết đâu mà lỗi hẹn
chỉ ta với nhau
nghẹn đòng

cũng đến lúc tiếng chim mùa hạt
gieo lòng sâu mọc nên mùa cây
những bóng người tìm nhau thôi run rẩy
nhẹ hơn bóng núi
và bay.


Chuyến khởi hành tưởng tượng


Cỏ đã hoài thai trong những vệt mây trời
điều đánh mất sáng ngời và căng chật
chuyến đi thoát cơn trầm mặc
chỉ con đường ma mị đuổi theo xe

bọt nước vẽ màu hoa trắng
thác đổ âm ba tịnh độ chín tầng
ta chọn cách soi mình vào hoang dại
sỏi đá reo tiếng lũ mèo rừng

cuối cùng
mưa ấm đất và hoa xoan phủ nhận
cách lụi tàn nền nã nhất trần gian.

thumbnail (2)


Đêm Long Biên

Lời yêu nói bằng gai sắc
làm sao đi hết buổi chiều
mây ngún thành khói xám
nỗi ngây thơ rụng xuống cánh hoa
từ giã chiếc bình trong veo độ lượng

thương cây cầu nhòa manh áo ướt
chật sương đêm sông Hồng đã hóa điên
ta vơ vất mùa thu trầm đục
phía sâu xa cay mắt một mái nhà

nhánh thạch thảo kiệt mình vì gió
lại trở về co cụm kiếp cỏ hoang
những tình thân muôn đời ngoảnh mặt
những tình yêu khuya khoắt tiếng toa tàu

Long Biên ở đâu khi ta khóc
khi cây cầu sắp gẫy làm đôi.

Phố nhà binh

Phố của ta là chợ của người
lời gốm sứ long bong gió bấc
chẳng cách nào qua nổi mùa xuân
tận cùng rét mướt đầy dâng sóng sánh

ngói đỏ sóc nâu chuyển cành bụi mịn
lim dim thể tất hẹn hò
đào thắm hồng phai mấy bận
như môi người ngạt bởi tình yêu

chợt thấy mình hồi hương trong tiếng chợ   
màu trắng hoa thiền một sắc không...

 

Tác giả: Lữ Mai

 Từ khóa: Lữ Mai

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Mã bảo mật   
Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây