Tôi hỏi cha, bao giờ mình tới biển, con muốn thấy chân trời!
cha chỉ cho tôi những vòm mây trắng, nước biển đã kết thành mây
Sông cứ đổ về phía biển
như nước mắt chảy xuôi
bầu trời rộng lớn thế
mênh mông không bằng lòng cha
đoàn người đi thăm thẳm về phía biển
những con đường từ đất mở ra
Tôi hăm hở với bầu trời phía trước
quên những lời của cha
Những bãi cát dọc triền sông An Lão
những người mẹ gánh muối về rừng
họ là những người gánh biển
đổ lên nguồn, biển lại về sông
Một đời cha tôi nước mắt chảy xuôi
muối thì vẫn muôn đời chát mặn
nắng miền Trung gió Lào rát mặt
Giờ một mình đi giữa sao khuya
tôi hỏi bầu trời làm sao thấy được cha
và ngước mắt nhìn lên những vòm mây trắng…
Tác giả: Trương Công Tưởng
Ý kiến bạn đọc