Bút danh : Khét Sinh: 17 – 08 – 1989. Quê quán: Cà Mau. Hiện đang sống và làm việc tại TP. Hồ Chí Minh. Hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh. Tác phẩm đã xuất bản:
Tập thơ Rồi mình cũng xa lạ nhau - NXB Hội Nhà Văn 2018.
Tập thơ Mình mắc cạn vào nhau - NXB Hội Nhà Văn 2020.
Tập thơ Ở đậu trong nhau - NXB Hội Nhà Văn 2021.
Giải thưởng: - Giải Khuyến khích cuộc thi thơ Lục bát trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2019. - Giải Khuyến khích cuộc thi thơ – truyện Văn hóa Đất Mới - Giáo phận Xuân Lộc 2019. - Giải Khuyến khích cuộc Tạp bút Quê nhà yêu dấu trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2020. - Giải Nhì cuộc thi Thơ Đồng bằng Sông Cửu Long lần VI năm 2020. - Giải Khuyến khích cuộc thi Thơ báo Văn Nghệ 2019 – 2020. - Giải Khuyến khích cuộc thi thơ Lục bát trên tập san Áo Trắng, NXB Trẻ 2021. - Giải Nhà văn Trẻ - Hội Nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh 2021 với tập thơ Ở đậu trong nhau. Quan niệm nghệ thuật: Văn chương là chiếc phao cứu sinh cho những tâm hồn yếu đuối, tôi cũng không ngoại lệ. Với tôi, văn chương là hồn người, không chỉ có hương thơm mà ở đó còn có những vực thẩm, hố đen. Có thể tôi từ hố đen mà đứng dậy hay gục ngã cũng được, quan trọng là tôi đang vẽ lại hồn mình trong những giây còn thở.
Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh Thiên nga mù trong đầu tôi
con thiên nga trong đầu tôi mỗi tối nó không ngủ vì nó không có mắt ngày và đêm chỉ là một như sự sống và cái chết đều trổ tóc bạc
tôi làm cuộc di cư trong đầu mình mỗi tối trốn chạy khỏi ánh sáng thứ ánh sáng nhợt nhạt của loài người và âm điệu nhẫn nại của lửa truyền lại từ các cuộc chiến tranh ngọn lửa khom lưng và nó trở thành lời ca không bao giờ dám mỏi
thiên nga mù mổ văng ra một mảnh vỡ may ra còn một nơi để ta được sống dù nó vẫn mù tăm.
Tuổi trẻ
tôi không kịp chạy về cánh đồng tuổi trẻ để đặt lại tên cho nỗi buồn có phải không đời rạ rơm sống trong nước và chết trong lửa không có đau đớn nào hiện diện trên đời
kể cả em nếu tuổi trẻ là ly rượu tôi đã say và vẽ ra những vùng trời dẫu biết rằng không có cánh cửa nào phía sau đôi mắt biếc
và nếu em là đêm tôi sẽ che lại mặt trời ta hồn nhiên như cỏ cây mọc hoang trên nấm mộ
tuổi trẻ về như dao nhọn găm vào đêm trôi.
Một ngày
một ngày tháng bảy năm hai không hai mốt những bóng người gục xuống đại lộ kéo lê giấc mơ ngang đường lớn ma sát giấc mơ giữa nắng và mưa dồn dập mỗi bước đi họ đạp dí bóng mình
thành thị xác xơ và đồng quê lam lũ không có cái tay nắm cửa nào phía trước và sau lưng
loài người hồi hương giấc mơ bằng cách di cư nó...
có phải tôi cũng muốn hồi hương? ba mươi năm ầu ơ cánh võng gieo xuống ruộng đồng trổ lên ngút ngàn chai sạn lời ru lạc dấu về nhà
một ngày tháng bảy năm hai không hai mốt tôi mang giấc mơ hồi hương của mình bày ra căn trọ giấc mơ nhỏ quá không dám đựng vào chiếc ba - lô bóng tôi lạnh hơn bóng tường
một ngày tháng bảy năm hai không hai mốt tôi hồi hương giấc mơ bằng cách vấn khăn tang cho mình.
Mùa trên đất
chỉ còn một điệu lý cho chúng ta trên đất này đầy nghĩa trang và đền miếu đầu nhang đỏ như màu mắt mẹ
người đàn bà sinh ra sự sống cái chết đến từ đâu
thôi ngợi ca về bông lúa mùa trên đất này là mùa khói chúng ta đóng cửa khóc lên cùng chiếc bóng
những chiếc bóng lầm lụi đi về ngàn năm chúng ta cúng tế bóng mình bằng rượu
đêm ba mươi tôi đắp thêm một ngôi mả lạng nhốt bóng bọn mình.
Giấc mơ có đốm
những người việt về trong giấc mơ tôi có đôi mắt ngàn năm không ngủ có ngọn lửa chưa bao giờ đốt
ngọn lửa đỏ bấc đêm giông âm ỉ tộc người lam lũ ngọn lửa cháy lan cánh diều da vàng nóng ran chiếc nôi ta du mục
chúng mình gánh quê đi đâu que nhang nào không khói
tôi bỗng sợ bước chân hằn trên đồng bằng, núi non và bờ bãi
tôi xẻo thịt cơn mơ đắp lên mộ an nam cùng lời ru cuối cùng của mẹ
đêm nay ăn hết những giấc mơ có đốm còn sót lại đôi mắt người việt nhìn chằm chằm vào tôi.