Nguyễn Đức Hậu đang trú thân trong từng vốc đất gầy
Thứ tư - 23/03/2022 03:006110
Nhà thơ trẻ Nguyễn Đức Hậu, Bút danh Nam Thiên Phú, sinh tháng 8/1997 tại Bình Lục - Hà Nam. Là cựu sinh viên Báo chí trường Viết văn Nguyễn Du (nay là Khoa Viết văn - Báo chí trường Đại học Văn hóa Hà Nội). Hiện làm việc tại Tạp chí điện tử Kinh tế Chứng khoán Việt Nam. Tập viết thơ từ năm lớp 8 (2011) và bắt đầu viết chuyên nghiệp từ cuối 2017. Đã có nhiều thơ đăng trên báo tạp chí và nhiều giải thưởng thơ trong cả nước.
Thơ Trẻ xin giới thiệu chùm thơ của anh.
PHÙ SA VÀ CÁNH ĐỒNG CỔ THỤ
cỏ đã nhiều hơn trên cánh đồng làng mưa xối xuống những bãi bờ mục nát một gót trâu làm rỗ cả buổi chiều tháng chạp những gió bấc vẫn ôm đồm việc cuốc cày và hương khói người còn mấy lòng tay trũng mà về? hốc mắt còn mấy mùa thiên lý mà rụng xuống những ngôi làng rỗng ruột ngói lợp nhà rỗ xuống nền đất như những bàn tay tróc vảy vào tôi
đất lành ở trọ nắng mưa nuôi kẻ đi người ở những luống cày bám lấy cố hương như xới lên từng thớ thịt đầy nước mắt người phù sa chưa hết đời phiêu bạt đang trú thân trong từng vốc đất gầy
dưới mặt đất những tóc rối đã tái sinh rơm rạ khơi bếp trên cánh đồng cổ thụ những cánh đồng lắm cỏ nhiều ma 24/1/2021
MỘT DÒNG SÔNG TẮT
Sang sông để trở về nhà Giật mình sông đã chảy qua chân trời Lối này còn một người thôi Như cây nến cạn thắp lời chân quê
Đợi người ở tận dốc đê Đến khi dốc cạn người về chiêm bao Nước kia đỗ bến đời nào Dòng sông đã tắt ngược vào lẻ loi
Dưới trời bùn đất mồ côi Một ly rượu lạt chuốc người hư không Một gió hóa phận bão giông Từ nơi ngõ khuất ra đồng làm vua Như chuông về trụ trì chùa Như câu liêm của những mùa thảo dân
Một dòng sông đã mộ phần Để buồn tiếng cỏ về ngân đầy chiều. 24/3/2021
SÔNG ĐÁY
thuở nghèo tóc mẹ gội nước sông trong nước ở gót trâu người gánh về sương khói cứ thế tóc mẹ chia chác cho từng vốc đất ven sông mà bẵng đi thành người đứng tuổi dòng sông đã lặng im khi mẹ bước lên từ bậc đất cuối cùng
sông Đáy còn trôi về bậc cửa những ngôi nhà ngói cũ chỗ ấy mẹ nằm bấp bênh mười năm sóng lở xác thịt ngấm vào phù sa
mười năm! tấm ván mọt chi chít những mầm hương rọi vào đêm một ánh mắt đục thức canh dòng sông mất ngủ bột đất trát vách tãi lên bờm xơm tóc mẹ lặng như nắm tro tàn gió về dãi xuống mặt sông cong
mười năm những gườm đất ướm sâu từng hốc mắt mấy phen nước lớn ngập sân nhà con nằm bình yên thấy mẹ về ướt át
đêm nay những nấm đất bên bờ sông kể chuyện một gánh nước nào về ngang giấc mơ con và giấc mơ của một dòng sông chưa từng chảy qua thành phố... 14/7/2020
VỀ QUA PHÚ XUYÊN
Cánh đồng rất sả và chanh Người trần mắt thịt rất lành tính thôi Bình yên ở rất thưa người Bụi về tấp nập rất lười tắm nhau
Cỏ bờ buồn tự rất lâu Lúa ngô lại rất nhớ nhau thật thà Gió sương tự rất xa nhà Khấu đầu một rặng tre già... cáo chung
Dân thường ở phía phù dung Sống chân tu chết ở vùng chân tu Nửa đời cỏ bến ưu tư Lại an nhiên phía mùa thu qua đầu
Bẵng đi con nít rất giàu Tóc tai rất bảnh nhà lầu rất xe Cỏ xanh thời rất nhiều quê Người xưa thời... rất khó về thăm nhau. 1/5/2021
MỘ MẸ
Em khóc nữa làm gì - mẹ chúng mình đã khuất Tóc sương và gốc dạ buồn lồng lộng sương đêm
Chúng ta lớn lên chưa quen xí đất cho mình Điều mẹ đã làm trong một ngày thiếu phụ Hôm giấy báo tử về nhà
Một sương trắng về canh ngôi mộ đất Tiếng cỏ úa như tàn tro đáy mắt Lấm lem từ bóng tối mẹ về Em khóc nữa làm gì - ngày xác mẹ tan đi
Đêm nay dưới mầm hương ta bắt gặp tiếng người báo mộng Những nghĩa trang đất lại để cho (cỏ xanh) người Có hốc đất mẹ nằm mười năm trước Chúng mình nằm cả một kiếp mồ côi... 13/9/2021