Nhà thơ Bùi Xuân Tứ Ngày sinh: 02/06. Quê quán: Ngọc Trung, Ngọc Lặc, Thanh Hóa Hội viên hội văn học các DTTS, Hội viên hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thanh Hóa Đã xuất bản tập thơ Lời ru đá
Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh.
Tiếng chiêng
Ông ơi Thằng út nó đòi bán giàn chiêng Giàn chiêng từ thời ông bà ta để lại Người ta đến trả bằng nhiều trâu to Người ta đến trả bằng nhiều tiền bạc
Tôi thương giàn chiêng Bao năm vẫn nằm trên vách Thấy chiêng như thấy dáng ông hiển hiện Cùng tôi xây cửa, dựng nhà
Từ tiếng chiêng mà tôi thương ông Chịu lời mối mai để theo về mường lạ Tiếng chiêng bao mùa hội làm tôi bồn chồn bụng dạ Rối bời như sợi lanh khô
Tôi nhớ tiếng chiêng vui ngày về nhà ông làm dâu Tôi thương tiếng chiêng buồn ngày đưa ông về rừng mả Tiếng chiêng biết đuổi bầy thú hoang trên nương cả Tiếng chiêng gọi đứa con xa biết lối tìm về
Một tiếng chiêng ngân lên Bản gần, bản xa biết chuyện buồn, chuyện vui mà đến giúp Dù đói cơm nghe tiếng chiêng cũng ấm lòng, ấm cật Người Mường ta coi tiếng chiêng như báu vật Sao ông ơi thằng út nó nỡ bán chiêng.
Tìm về lời ru
Đêm qua tôi thấy con chim Păng Pop Bay qua giấc mơ tôi Con chim hát cho tôi nghe Lời Xường đẻ đất - đẻ mường Lời Xường dựng nhà, đắp bếp Lời Xường nên lứa nên đôi.
Những lời Xường mẹ đã ru tôi Lớn lên thành trai bản Thẳng như cây đinh đầu thung Dẻo dai như sợi mây rừng Bàn chân đủ sức trèo qua đỉnh núi Bàn tay đủ sức ngăn con suối đầy
Một ngày tôi đi xa núi Mẹ buồn như tiếng chiêng côi Mảnh nương rộng không ai phát Mái nhà dột chẳng ai che Vò rượu cần khô cong đầu chái
Đêm thị thành tôi nhớ lời mẹ ru Thương câu Xường lưng chừng vách núi Thương tiếng chiêng những đêm mùa hội Thương mảnh nương xa cỏ dại mọc đầy
Ơi con chim Păng Póp ơi Tôi muốn về tìm lại lời ru Trong hơi ấm miếng trầu nồng vôi của mẹ Cho đám nương lại xanh ngô, xanh lúa Cho bếp nhà sàn đỏ lửa ngày đêm
Hội mùa xuân rộn rã tiếng chiêng vui Tôi vít cần uống từng lời ru của mẹ Trong lời ru tôi vẫn là đứa trẻ Vịn câu Xường mạnh mẽ lớn lên.
Lời ru em
Em ru tàn một lời bông trăng Em ru mòn một lời đá cuội Lời ru dài hơn con suối Mòn theo dấu chân anh đi Em lên nương với tiếng chim Ri Chim Ri hát lời tìm bạn Em xuống chơi con suối cạn Suối còn mãi đợi nước nguồn Ơi con chim Ri ơi Em muốn là chim để nói thời thương nhớ Ơi con suối ơi Em cũng muốn là suối đề được đợi chờ Để em không chơ vơ Như bông lau sợ gió Em muốn gọi người thương Người đã bỏ mường rời bản Lời em gọi khản gió Lời em gọi rạc mây Lời em gọi anh vang đầy thung núi Về đi anh áo gấm em đã dệt Đừng mắc chi sợi tơ lên khung cửi nhà khác Đừng uống chi mó rác nhà người Về cùng em ru chín lời bông trăng Về cùng em vỗ về hòn đã cuội Về cùng em ru đầy con suối Về cùng em thắp lửa đêm nồng.
Lời xường ru từ núi
Thương lắm thương nhiều anh ơi Lời xường em ru từ núi Chờ anh bao mùa trăng tủi Bao mùa Râm ri đơm bông
Anh đi chín núi mười sông Chiêng côi nhớ tay anh gióng Đêm đêm đầu sàn em ngóng Chờ như chờ Niếng lên hơi
Thương xiệt thương nồng anh ơi Lời hẹn đêm tình năm ấy Thấy thương mình như mùa rẫy Thóc lép cũng đợi trổ mầm
Ve nèn đầu núi râm râm Gọi chi những ngày thương cũ Anh đi tựa như mùa lũ Chẳng kịp gửi lại lời thương
Em mang cả nỗi nhớ mường Mang nửa câu xường về núi Đêm ngồi ru mình lầm lũi Thương xiệt thương nồng anh ơi.
Về đi em
Con chim chèo pheo chiều nao gọi bạn bên đồi Nó vừa tha được cọng tranh khô lên ngọn cây mận đầu hè xây tổ Mùa xuân này nó lại có đôi có lứa Lại cùng nhau sinh cái đẻ con… Mẹ thường tần ngần nhìn lũ chim non Rồi lại nhìn ra con đường phía xa thung núi Các con như cánh chim bay có khi nào thấy mỏi Có khi nào nhớ về hòn đá nơi lưng đồi cũ kĩ đầy rêu… Về đi em Về với chín bậc cầu thang bậc nào cũng đợi đếm bước chân em ngày trở lại Chiếc khung cửi lanh canh ngóng chờ bàn tay em dệt vải Dệt cả mùa xuân hoa mận nở lưng trời Mẹ lận vải bông vào quả còn rồi tất tả đem phơi Đợi ngày hội làng em còn trao cho người thương ấy Có phải quả còn năm xưa bay cao mà người xa đến vậy Trốn hòn đá cuội ngăn bước chân em đi, đi biền biệt mường người Có phải giấc mơ cây Chu đồng dẫn dụ lối em tôi Hay em mãi đi tìm trong lời xường về miền bông thau quả thiếc Mà quên câu Đang* ta trao nhau đêm tình mùa xuân hò hẹn Quên sợi vía trời anh buộc vội cổ tay Về đi em Mùa khói nương mắt mẹ lại nhòe Cha vác cây phạ* đứng tần ngần đỉnh dốc Ngóng đứa con xa, biết giờ bàn chân nó có còn quen leo dốc Còn biết phát nương trỉa hạt lưng đồi Về đi em Về khi bếp than đã hồng lên vạc củi đầu sàn Về ru lòng mình đi qua hết những bão giông, buồn tủi Về mơ giấc mơ hòn đá cuội trổ hoa vào chiều nào xa ấy Về ru mùa biếc lưng trời. ------------ *Đang: một làn điệu hát của người Mường *Phạ: Dao dài dùng để phát nương