Bài hát về năm chiếc lá (Chùm thơ Dạ Thảo Phương)

Thứ ba - 12/04/2022 04:36 1.023 0
Dạ Thảo Phương là nữ nhà thơ nổi tiếng. Bài thơ làm nên tên tuổi của cô là "Bài thơ về năm chiếc lá", được viết khi mới 17 - 18 tuổi. Cô từng có thời gian hoạt động trong lĩnh vực báo chí. Cùng với những cái tên như Phan Huyền Thư, Vi Thùy Linh, Dạ Thảo Phương là gương mặt nữ tiêu biểu của thơ đương đại Việt Nam những năm cuối thập niên 90 thế kỷ XX.
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tối 6/4 vừa qua, cư dân mạng có một phen dậy sóng khi nhà thơ Dạ Thảo Phương đăng tải bài viết dài trên trang cá nhân với nội dung tố cáo ông L.N.A - nhà thơ, Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, hiện là Phó TBT Báo Văn nghệ - đã cưỡng dâm, vu khống cô 22 năm về trước.

Trong khi chờ đợi sự việc sáng tỏ, Thơ Trẻ giới thiệu lại chùm thơ của Dạ Thảo Phương.

Bài hát về năm chiếc lá

Hạnh phúc là một chiếc lá
Âm thầm nảy lộc đêm đông

Buồn đau là một chiếc lá
Rụng trong nhựa ứa mai hồng

Nhớ mong là một chiếc lá
Run vô cớ giữa lặng không

Hờn ghen là một chiếc lá
Vờ đã tắt gió trong lòng

Cô đơn là một chiếc lá
Lay lắt mãi giữa cánh đông

Tình yêu chỉ năm chiếc lá
Mà làm thành cả cơn giông.

Thành phố sau cơn mưa

trong khi chúng ta ôm lấy cái máy tính
gửi đến nhau những dòng chữ giận dữ
mạnh mẽ như chính nỗi đau khổ và tiếc nuối của chúng ta
cơn mưa lớn nhất trong hơn 30 năm nay đã kết thúc tự khi nào
và chúng ta cũng không còn trẻ nữa

tôi vẫn nghĩ mới chỉ là ngày hôm qua
tôi đứng dưới cửa sổ nhà em và nhìn lên những tán lá
mỗi lá Tử Y là một chớp mắt bối rối
một lời yêu vừa e ngại vừa muốn thốt lên

dường như mới chỉ là ngày hôm qua
em xuất hiện giữa khung cửa gỗ cũ kỹ
chiếc váy giản dị màu hạt Tử Y làm tôi quên cả bầu trời tháng Mười một đã bắt đầu buông sương
bờ vai nâu của em thiêu đốt tôi như ánh hoàng hôn không muốn tắt trên những tảng đá ven biển
và không đợi được, em mỉm cười với tôi ngay ở bậc thang cao nhất

dường như mới chỉ là ngày hôm qua
em hồi hộp trong tay tôi một sự thật ấm nóng, mềm mại
như con thú nhỏ đang im lặng đợi tôi cùng trở lại rừng xanh
và ngực em đầy dần lên trong bàn tay tôi
vừng trăng e ấp chín dần sau tán cây

tất cả dường như mới chỉ ngày hôm qua
nên em giận dữ và tôi giận dữ
nhưng sự thật là cơn mưa lớn nhất trong suốt hơn 30 năm qua đã kết thúc mà chúng ta không hay biết
và chúng ta cũng không hay biết mình đã già đi…

có lẽ ở đâu đó có một người đang đợi em và một ai đó đang đợi tôi
để nói với chúng ta rằng yêu cũng có thể không đau đớn
nhưng đã mệt mỏi quá chăng để đóng một con thuyền

thành phố sau mưa mới trống rỗng và đẹp làm sao
như tất cả những khối nhà cửa kính khung nhôm và hàng triệu xe máy đã biến mất
ngã tư Hàn Thuyên mình chưa từng qua cùng nhau giờ tinh khôi thơm như em vừa mặc chiếc váy màu hạt Tử Y đi ngang
có phải gót giày đỏ của em vừa chạm vào chỗ viên gạch khuyết trên vỉa hè
vũng nước mưa nhỏ vẫn chưa nỡ khô đi
long lanh như ngụm rượu đầu tiên của thiếu nữ

mặc dù lời em giận dữ nhưng tôi biết em đang yếu lòng và em đã khóc
những lá Tử Y rụng tơi tả vẫn đẹp đến nhường kia
giữa những chiếc lá đã vàng sậm lại vì gắn bó, và cả vì những cố gắng để tồn tại
là những chiếc lá xanh
rụng trong nỗi kinh ngạc

nhưng ngày mai, hoặc có thể là đêm nay thôi, em sẽ không còn nhìn thấy chúng nữa

trận mưa lớn nhất trong suốt hơn 30 năm qua đã kết thúc
nhưng cây Tử Y vẫn đứng lặng lẽ ngoài kia
cây Tử Y của tuổi trong trẻo chúng mình đó ư, hay nó đã chết tự khi nào và đó là một cây Tử Y mới
những lá xanh non nớt khẽ rung động trong làn gió còn ướt đẫm hơi mưa
mỗi chiếc lá Tử Y là một lời yêu
tôi cầu mong chính phút này đây em hãy thức dậy,
bước ra khỏi giường
mặc chiếc váy mỏng màu hạt Tử Y như mùa thu năm trước
em tựa cửa, lắng nghe những chiếc lá cây
mà lòng không còn đau đớn.

Kinh cầu 

Kính tặng Phan Thị Vàng Anh


Ước
Một ngày thức dậy
Ban công ngập rác thối
Lá non rữa nát
Những hoa hồng teo quắt
Con chim bên chùa Bà Đá thôi hót
Tốt nhất – đã chết
Bình nước trên bàn cũng cạn
Chuông nhà thờ Lớn
Câm

Ước
Một ngày thức dậy
Không nụ cười
Không cử chỉ tốt
Không lời tử tế
Không trò đùa dí dỏm
Không ánh mắt trong

Ước
Một ngày thức dậy
Thất nghiệp
Mồ côi
Anh chị em
Từ
Bạn bè
Phản bội

Ước
Một ngày thức dậy
Thân lở loét
Mặt biến dạng
Mồm nồng nặc hôi
Răng rụng
Sọ trơ
Mắt thủng
Chân lìa, tay cụt

Ước
Một ngày thức dậy
Trong trập trùng phỉ nhổ
Không tình yêu anh đợi sẵn
Tận tuỵ đến sốt tiết

Ước
Một ngày thức dậy
Mà không thể chết

Để hết lười
Sống.


Muối một ngày lạnh

chiếc áo khoác mặc ba năm, sớm nay bỗng thành xa lạ
xa Hà Nội tám tháng đã ngại nhớ ngày về
Hà Nội, như cơn mơ dài và rất thật
lỡ mở mắt
là không chạm tới được

“thành phố vẫn vậy thôi, mọi người cũng thế
chỉ vài điều không còn như xưa” (*)

vẫn vậy thôi
nhà cũ cổng sắt sơn xanh, ban công cũ vương lá khế rụng
chỉ bài trí đã khác
phòng tắm nghe nói vẫn treo tấm gương nhỏ hơi lệch về phía có tiếng tim đập
chỉ người tắm, mình không quen
ngã tư Nhà Thờ, vẫn cây bàng mùa đông lá đỏ như bị gai đâm

quán trà xu đối diện vẫn mở
đôi lúc thèm cuống quýt được chạy về Hà Nội
ngồi vỉa hè, ấp má một chén trà nóng
cho lòng lại được bình yên

vẫn vậy thôi
ghế nhựa xanh đỏ, phích Tàu, gã chủ quán thô lỗ
mà giờ lố nhố khách đi xe sành điệu tập làm nốt nghệ sĩ
bậc thềm vẫn nhỏ, chỉ khuyết người bạn hay mặc áo dạ nâu, cổ dựng cao, vạt áo dây một chấm sơn dầu màu cà phê
ngón tay bạn mảnh gầy, chai vì dao khắc gỗ
một lần lẳng lặng ủ ấm tay mình

một người bạn bao năm chẳng nói lời yêu ai, khi tiễn chân vẫn đôi mắt hiền và trong, không dám nhìn mình lâu
giờ đã sắp chia tay mối tình bốn tháng, bắt đầu một cuộc tình khác nữa

sao thời bố mẹ mình, sống chết chỉ cách nhau một sợi tóc mà mười năm, hai mươi năm lòng người vẫn thế
giờ ba ngày không online, nick name đã như bia mộ người không quen

tuần nào cũng video call, quên cả nỗi nhớ nhà
thôi nhớ công việc
nguôi nhớ món ăn
bạn thân đã cách lòng mà ai cũng ngại nói
tên người xưa đôi khi vẫn vô tình nghe nhưng không đủ gợi buồn

sáng nay
đạp xe một mình trong tuyết, chợt nghĩ đến từ “Hà Nội”
chỉ vậy, mà bật khóc
nước mắt lăn một đoạn rất ngắn
mặn và trắng như muối
trên gương mặt vẫn tên mình nhưng đã có chút gì không thể như xưa…

____________________
* Lời Hà Trương


 

Tác giả: Dạ Thảo Phương

 Từ khóa: Dạ Thảo Phương

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây