Nghiêm Quốc Thanh “cầm đũa trên tay chỉ để đợi cánh chim sà xuống mời nhau”
Chủ nhật - 24/04/2022 10:071.1140
Nhà thơ trẻ Nghiêm Quốc Thanh - Ngày sinh 24/4 - Viết văn từ năm thứ nhất thời sinh viên và trưởng thành từ Câu lạc bộ Văn thơ Trường Đại học An Giang - Đã in: TA QUA TRIỀN DỐC NẮNG (Tập thơ, Nxb Văn học, 2014) LỄ HỘI OK OM BOK (truyện tranh, Nxb Kim Đồng, 2015; tái bản 2022) ĐỐ BIẾT TỚ LÀ AI (Tập truyện thiếu niên, Nxb Kim Đồng, 2015) MẬT NẮNG BIÊN THÙY (Tản văn, Nxb Kim Đồng, 2019) BĂNG CÁNH ĐỒNG BIÊN (Tập truyện ngắn, Nxb QĐND, 2021)
Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh
Anh sẽ nắm tay em
nhẹ nhàng, tựa những dòng tin trôi qua mắt em và anh muốn nói rằng địa cầu đã thiên kỉ tự xoay
nhẹ nhàng, tựa những lá thư bay về phía anh trên màn hình lấp láy khoảng trắng nào gõ mãi càng cách xa
chỉ có thể gật gù đi bên những dòng xã luận lời của anh có đủ sức làm vỡ ra gì hay vốn là những điều tất yếu là những bận lòng to tát quá em ơi
anh sẽ nắm tay em nếu đôi lúc niềm tin mình vụn nứt nếu chẳng thấy con đường nào rộng mở em quay phía sau lưng có anh sẵn chờ
với em, anh có thể là một người trong quá khứ hoặc chỉ là một kẻ vừa quen đã thành xa lạ nhưng rồi khắc nghiệt xốc anh lên giữa muôn bản thể mỗi sáng anh cười với kẻ trong gương cười sau mỗi cú hụt, cười trước lấn lướt khôn lường anh thấy não mình thêm nếp gấp anh không là gì chỉ muốn em cùng nhẹ tênh như khói để mình cùng bay
biết là cơn gió thổi man mác bên kia dòng đời biết là cơn say cho quên đi những mộng mị làm thức giấc biết lời của ta chỉ để nghiệm sức những cuộc chơi
hôm qua đó người tụ về huyên náo hôm qua người đăng đàng một dự án mê tơi góp vào vọng say thần danh
nhẹ nhàng thôi, không cần chi hờ hững nhẹ nhàng thôi, hãy nhắn về phía anh câu an lành hay icon cười mỗi sáng nghe lại khúc tang-go ngồi lắc lư và nhắm mắt đừng cho một ngày ta khép những ngóng trông đừng cho một ngày không thảnh thơi ngâm ngợi
nếu một ngày, nếu một ngày dòng tin ngừng trôi về và dáo dác mình sẽ thế nào mình sẽ “chat” với ai phía em và phía anh nhẹ nhàng đọng lên tầm mắt một đường bay.
Rưng rức hình trái tim
Đưa em vòng quanh chân núi Bình minh ngập sương cánh đồng Nghiêng mắt tìm bên triền dốc Con đường sỏi cát còn không Hỏi trong veo gờn gợn sóng Ai dựng vách đá nơi này Mưa hay làn hơi từ đất Suối hồ soi những đụn mây
Cô gái Ô Lâm ngã xuống Câu hát đồng bào ngân lên Người anh Tức Dụp nhắc tên Âm vang hội trường lò ảng
Cánh lá xanh đầy trở lại Phôi pha chừng ấy dỗi hờn Dáng em cong hàng thốt nốt Rót tình từng giọt lên men
Hỏi thăm ngàn năm cổ thụ Chợ xưa giờ nhóm nơi nào Tiếng cô hàng rao cốm dẹp Vọng về từ giấc chiêm bao Đưa em vòng quanh chân núi Ngoái nhìn bóng nắng xa xôi Nhận ra điều vừa nông nổi Rưng rức hình hài trái tim . ----------- Phụng Hoàng Sơn, cuối một mùa Xuân
Ta nào đâu bất biến
Thật lạ Trong lúc những cánh chim trời bay lên Gần nhau và bỏ rất nhiều khoảng mênh mông bầu trời Thấy một cá thể được dìu đôi cánh Bầu trời vẫn xanh và mây trong ngần ngoài kia ô cửa Những cánh chim trời lao xao Về hướng ánh mặt trời Cánh chim kia bay ra Hót rằng hành trình này ấm áp Từ từ thôi Hót rằng hứa sẽ cùng bay cho phải phép một chuyến đi Thiên di nơi khác Tất cả những cánh chim đang bay cứ mỗi ngày một đích đến
Cánh chim kia bay ra Hót lời trong trẻo Ta cũng giật mình đứng dậy dõi theo
Hình cánh chim – một chấm đen trong tầm mắt Mà như che mát cả một khoảng trời Nóng gắt Ta nghe bên tai tiếng hót Rằng có phải người đang lo lắng gì Nắng hong khô môi cười ai đó Nắng vắt thân gầy Nắng chuốt cạn thời vóc của phổng phao
Có gì quan trọng lắm đâu Ta nào đâu bất biến Đàn chim cứ bay đi Ta ngồi đây ca hát Rồi mai hẵng về Cầm đũa trên tay chỉ để đợi cánh chim sà xuống mời nhau Xen vào giữa dãy ghế nhìn lên trời cao vút Nép phẳng phiu với muôn nghìn viên đá nhỏ Bầu trời sâu thêm Mặt đất nối dài Song song và bất tận
Ơi tiếng chim kia với lời minh triết Ta vẩn vơ suốt chặng đường về
29/11/2019
Mình như thế đã là hạnh phúc
Mình đã nhìn thấy nhau Trên con đường trổ đầy hoa cúc trắng Em vén sợi tóc buông hờ qua chiếc bông tai Và cái tên anh cợt đùa trên những tiếng cười kí túc xá Mình đang ở đây rồi Cuộc gọi nửa đêm cũng thành làn hơi thở ấm Có xa lạ gì nhau mà cần lời giải thích Đâu phải em lắm điều, hay anh cứ lặng thinh
Con đường hoa cúc trắng kia là riêng của chúng mình Bao mùa hoa ngấn hương làm sao ta nhớ hết Cánh rụng úa mềm khi một trong hai ích kỷ kể về số phận Sẽ bay lên âm thầm với những dở dang Mấy mươi năm có mặt trên địa đàng Và rốt cuộc cũng chỉ là tạm bợ Thể nào nhẹ hều, rời rạc mặc nhiên lời em nói Phía ngoài cánh cửa toàn những phế tích ngổn ngang Quãng đời ngắn ngủi nhưng điểm dừng đâu chẳng thấy Thì bấy nhiêu thôi là đã tròn đầy
Mình từng ngang qua đời nhau Đã gọi nhau kể cả khi rất gần thì nghĩa lý gì đen trắng Nếu một mai ta cúi đầu ngoảnh đi trong thinh lặng Trên con đường rải hoa bất tận, không bấu được một vết đau
Mình hữu duyên nhau giữa dương trần vay trả Còn gì ngoài quầng mắt thâm nâu Còn gì nữa đâu của những ngày nhìn nhau không nói Mình như thế đã là hạnh phúc. Em ơi.
Đường về mùa này tiết trời đang giá rét Khi hoa cúc trắng trên tay em cầm, em có nhìn thấy anh không?
Xóa bớt những im lìm
đã lâu rồi không có những hồi âm thế giới cuồng xổ ra sau một từ khóa chìm trong sến súa cũ mèm
kẽ tay tanh nồng tiếc nuối cố căng đầy mười tám đôi mươi nén tiếng nấc vào đêm bật ra tiếng thở
đã lâu tách cà phê không mang đi bần thần của đêm phím tinh mẫn của mấy mươi năm loài người hiến tác dừng lại thôi và xóa bớt những im lìm.