*
Uống trăng con sáo say mèm
thênh thang sải cánh về miền hoang vu
tưởng rằng trời đẹp như ru
ngờ đâu đôi cánh cầm tù đôi chân
loanh quanh với nỗi phong trần
ủ ê thân xác còn vần vũ xoay
*
Uống sầu con kiến loay hoay
giữa đêm thức trắng giữa ngày ngủ mê
ngổn ngang trăm ngả…. đi, về?
trắng mưa bạc nắng dãi dề gió sương
bàn chân dẫm nát con đường
đã đi mòn gót mà dường như chưa.
(Đà Lạt, 05/2013)