qua năm mười lăm
và những năm mười bảy tuổi
ta một mình vẫy gió nghêu ngao
nhớ bèo xanh mép đìa
con rô, con lóc đi đâu cho ta bỏ câu ngày nhàu soi tăm cá…
thằng bạn cùng quê bỏ xứ theo cha tha phương đổi vận
cô bạn chơi trò cô dâu chú rể lên thành phố từ đó không thấy về
trời xanh mây trắng bay qua ô cửa nhỏ- ta ngẩng nhìn thèm
con cá tung tăng dưới ao
con ngựa hí vang chồm vó
và ngồi đan những giấc mơ không hình thù
bọt bóng
con chim tự do tung cánh
lời dạy ngày mưa trôi qua bụi cỏ
ngạch cửa nhà mình gần vậy mà sao ngày mỗi thêm xa!
ở đó có bóng mẹ ngồi chiều nhòe mong nhớ mỗi khi trời trở gió, mùa đuổi mùa…
có cái ghế dựa, cha ngồi uống ngụm trà thả buồn vui thân phận
có tiếng gà gọi ngày mọc sáng
có lời thương chưa cấy
có tiếng chuông chùa Mahatup nhắc ta đường xa tâm hùng trí dũng
bầy dơi thiền dốc ngược đời mình lặng im, cần mẫn
con sông quê chiều rưng bến nhớ
gọi ta kìa
có kịp lúc trời giông…
dẫu một lần thôi, ta vấp lại ngạch cửa hiên nhà…
Ý kiến bạn đọc