Mẹ ngồi nhóm bếp lá dừa
Khói lên mây trắng cho vừa hoàng hôn
Bếp quê nào có nghèo hơn
Chắt chiu mẹ giữ yêu thương từng ngày.
Nhọc nhằn hằn dấu tay chai
Mẹ qua trăm đắng nghìn cay cuộc đời
Cho môi con thắm nụ cười
Theo năm tháng lớn lên rồi… con xa!
Những chiều mây trắng bay qua
Còn mình mẹ với là đà khói lên
Con dần thưa nhớ rồi quên
Bát canh rau đắng hái bên hiên nhà
Bàn chân nương dấu phù hoa
Buồn vui theo nếp ngày qua bình thường
Chiều nay cúc dậy thơm hương
Sững lòng khuyết những yêu thương lâu rồi!
Xin về với mẹ ta thôi
Bếp quê khói vẫn lên trời mây bay
Mẹ già khóe mắt cay cay
Con xin cúi nhận lỗi này mẹ ơi!
Tác giả: Nguyễn Giang San
Ý kiến bạn đọc