những điếu thuốc lụi dần theo khói tôi đốt đời mình trong ánh mắt quen thơ chẳng còn chi vuột từng câu chữ quay theo mưa nắng thị thành những lối mòn vào đời khập khểnh nhiều khi vác mặt đứng nhìn từng ánh mắt chào nhau nghiêng ngả
trong gió mặn tôi nằm nghe biển thở con sóng tan bờ run rẫy phía hồi sinh nửa đời tạm trú trong căn nhà hoang mang nhiều khi dò dẫm mò tìm trong lồng ngực thấy tim mình ám đầy bụi khói