Bắt cóc nỗi buồn

Thứ tư - 25/08/2010 00:13
Bắt cóc nỗi buồn
Nỗi buồn chẳng chịu rong chơi
Cứ quanh quẩn,
Ta mỏi rồi buồn ơi.
Dẫu không cuối đất cùng trời,
Thì dạo đâu đó buông lơi đi mà!

Buồn người đem dắt vào ta
Vốn không than thở
Vẫn oà niềm riêng.
Chân đi từng bước chung chiêng
Cứ ra trĩu quả sầu riêng bốn mùa...

Thật tình thích ăn chát chua
Thì ra chua chát cứ ùa vào ta.
Hát ca
Ừ thì hát ca
Đã là duyên nghiệp
Can qua sợ gì?

Buồn tình
Bắt cóc buồn đi,
Ai còn mua chút sân si
Ta về!

Tác giả: Từ Dạ Linh


 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

 

Xem tiếp...

Những tin mới hơn

 

Những tin cũ hơn

Bản quyền thuộc về @ Thơ Trẻ