Ngày trở lại tôi sẽ cùng cha cúi hôn cố quán một lần
Xé nát đêm say cửa gió với phù vân bụi cát
Cầm số phận dắt đi suốt triền Cửu Long trải vàng đượm mật
Cuộn trôi ưu phiền
Khóc cho thỏa đi cha!…
Đây hồ trường
Đong đưa rượu gạo bếp nhà
Hớp tràn ngụm yêu thương ngửa mặt uống khuya xa giũ hạt
Tiết thanh minh tưới cơn mưa ngoài thềm xanh phiên bản
Xứ dừa ơi! Cho tôi đặt dấu chân mình sau mỗi bước cha đi…
Dang rộng vòng tay ôm chặt Bến Tre
Tôi có nói được gì?
Rót trăng suông cha ghì từng nương lúa bên điệu lý ầu ơ khoan nhặt
Nước cù lao xưa tắm khờ khạo cha theo thủy triều mặn nhạt
Phơ phơ ánh nhìn của kẻ hoang dại gốc quê…
Những giấc mơ thao thiết Bến Tre luôn trong tâm thức tụ về
Dội phù sa chảy men hoài niệm trên cánh đồng vỡ sương định mệnh
Nơi tôi sinh ra cây đước, cây mắm khẳng khái vươn dài lấn biển
Cuốc thảng thốt gọi đàn. Độc âm vang: Quốc, quốc
Ai hay núm ruột lạc loài thèm gục khóc với cố hương!?
Tác giả: Huỳnh Thúy Kiều
Ý kiến bạn đọc