Trụ bê tông xé rách toạc cánh diều
Đuổi ấu thơ nghèo vắng khoảng sân cuối phố
Bảy màu mây rũ nỗi đau bật vỡ
Con chuột đồng nằm phơi thây góc chợ
Ngán ngẫm tiếng mèo ngao
Khát âm hưởng mương đìa
Cắn vào đêm mông lung cò mẹ chở che
Ứa giọt hôm qua mặn chát ngày bạc bẽo
Trái me dốt rụng tơi bời vào trống không vô vọng
Lạc lối một thời
Nguồn cội khuất lãng quên…
Đếm nỗi đời là trăm ngàn khuôn thước không tên
Hụt hẫng đáy lòng rơi tận cùng thăm thẳm
Gió cuốn giấc ngày bàn chân ta lẫm chẫm
Trói gục lưng còng
Vịn lũ trắng phau phau…
Nhập nhằng tiềm thức gọi chiêm bao
Vũ trụ tắt ngấm còn ta thực tại
Mưa điên xóa nhòa khối tường vuông chật chội
Hỗn loạn con người
Ta quay về
Bình thản khóc với ngoại ô…
Tác giả: Huỳnh Thúy Kiều
Ý kiến bạn đọc