Chiều mùa thu trở mình theo những lo âu
Tháng năm đi qua làm nên nỗi nhớ
Có một thời tuổi tôi đầy gió
Cánh đồng làng thả những ước mơ
Thu chiều nay thổi tràn ô cửa
Nghe lòng mình vẫy gọi thời gian
Có nỗi buồn trải rộng thênh thang
Trong ánh mắt biệt ly mười chín tuổi
Xin cho tôi khóc cùng thu lần cuối
Với những gì đang có của hôm nay
Giọt lệ nào sẽ rớt ngày mai
Cho nhớ thương, cho tình yêu vĩnh viễn?
Ngoài khung cửa lá thu rơi thành tiếng
Cũng xạc xào như những tâm tư.
Tác giả: Nguyễn Giang San
Ý kiến bạn đọc