Chạy trốn bụi bặm thị thành Mơ tìm nụ người thân thiện Thèm gối đời lên xanh vạt cỏ ngoại ô Rong ruổi an nhiên một mình một ngựa Đói chiều hoang sơ ngửa cổ uống hoàng hôn
Trong trứng nước mẹ Âu Cơ đã dắt tôi đi qua những rừng dừa bãi lau, rẫy mía Bì bõm lội qua máu đất trước khi chào đời Ruộng quê mình đâu cơ hàn nắng nhác Lằn roi xước lưng buổi cưỡi trâu vẫy tuổi thơ về…
Cố chờ phà sông Hậu nữa mà chi? Câu vọng cổ treo nơi nào cho bớt khát? Chín nhánh hẹn hò Đêm phương Nam Đời thương hồ soi vào đâu khỏa nước? Ân tình xưa hoài nhớ khóm lục bình tất tả trôi xuôi…
Người trở về từ Thành Cổ sau tám mươi mốt ngày đêm Nâng nửa mảnh khăn thêu trên tay làm kỷ vật Muốn ôm cả nắm đất đồng đội nằm còn khét nồng khói súng Hàng cây ven đường khắc vội ngày tháng bạn hy sinh
Nhặt tất cả mùa thất vọng quẳng trôi đi Tôi nhổ bỏ những cây cải trổ ngồng một thời làm cha cay cay mũi Sông biếng lười trở lòng thức dậy Hạt cát chảy sáng rực dòng phù sa sớm mai đen đủi Khai hoang cánh đồng ngân vang tiếng rền ông cọp, ông beo…