Cội mai vừa đơm hạt tháng giêng đầy
Em kết tóc giữa buổi đầu hôm biêng biếc nhớ
Con dế khẽ gãy nửa nốt nhạc xưa bỏ dỡ
Qua ấu thơ rồi, mười sáu chưa lâu…
Có một mùa giêng thả gió đuổi mưa sầu
Câu chữ anh viết phơi tiếng cười em trong trẻo
Vườn xuân mơ ngày yêu không đơn lẻ
Huyền vi giấc mình miên man vô thức vầng trăng.
Đêm nguyên tiêu yêu thương nghẹn khóc phía rằm
Bóng đổ mềm bài thơ anh chưa ráo mực
Thao thức hoàng hôn bão giông nơi dòng trôi ký ức
Ngọn nến hồng đốt hơi khói lạnh vừa bay.
Có một mùa giêng ru em ngủ căng dày
Đóa hồng chạm môi nép bờ hoang khờ dại
Nghìn trùng rừng cây nhú lộc non trẩy hội
Trên cánh đồng ta cùng hái nụ mùa giêng!
Tác giả: Huỳnh Thúy Kiều
Ý kiến bạn đọc