kéo tấm màn che giáo điều bị phủ kín trước hôm qua
dự định bắt đầu giẫm chân lên nhau chạy vội
cả vườn xuân và mùa cỏ
mơn man xanh
tuốt màu nắng
lá gió vàng sắc rỗng
vùng rêu tàn
mau thức dậy mới vùng rêu
bỗng một ngày em nhận ra từng đợt dư chấn nhớ chuyển động
trăng suông giẫy giụa
phát tiết nỗi buồn
vỡ triệu tế bào cảm xúc
thả những tin nhắn không định hướng lên bầu trời
như bầy ngựa không dây cương
đêm hoang
thời gian ngưng chảy
Tác giả: Huỳnh Thúy Kiều
Ý kiến bạn đọc