Con trai người lính Thành Cổ lớn lên trong hòa bình
Thế hệ những thanh niên thời a còng 8x
Quá khứ chiến tranh
Nhịp thời gian thở giữa hai lằn sống chết
Biết cúi đầu trước hạnh phúc nhuộm đỏ máu cha anh
Đêm Thạch Hãn xưa
Ra Bắc vào Nam kết bè chở người sống và người của cõi vĩnh hằng
Nước Thạch Hãn mang linh hồn tuổi hai mươi hòa cùng hồn thiêng Thành Cổ
Khúc khải hoàn ca không giản đơn chỉ là điệu bài chòi át tiếng ầm ào trút bên chiến hào, công sự
Màu lửa tháng tư lót chút mưa rừng táp lá dãy Trường Sơn
Con trai người lính Thành Cổ giờ đang tiếp bước dọc ngang
Chiều quân cảng nắng tựa lưng vào khúc ru của biển
Thèm cộng rau mọc từ nơi có hàng ngàn tấn bom dội xuống
Khuya nhà giàn rung tiếng khóc nhớ Thạch Hãn cha ơi!
Gói gió Lào khoác ba lô thức với thềm lục địa giữa biển khơi
Dù Lũng Cú, Mũi Cà Mau hay Hoàng Sa sóng dữ
Việt Nam! Dấu chân ta đặt nơi đâu cũng gọi là Tổ quốc
Thịt da nào cũng bắt đầu từ bụng mẹ Âu Cơ
Viết thư cho con trai người lính Thành Cổ khi tôi đứng ở bãi phù sa
(Giữ lời hứa với anh trong buổi trưa tươi hồng tháng sáu)
Mười ngàn nấm mồ thêm nhói đau Quảng Trị
Chiếc đòn gánh oằn hai đầu đất nước thuở gian lao
Ghé thăm Lữ đoàn
Thương phút dừng chân ngắm mây nước điệp trùng
Trăng nhấp nháy soi đại dương
Nghĩa trang lặng thầm ngủ yên dưới đáy biển
Đừng để nước mắt rơi yếu mềm bên cầu tàu quân cảng
Trời giật sấm sụt sùi dựng sóng tiễn người đi…
Tôi đến Quảng Trị qua từng trang nhật ký của những cựu chiến binh
Người lính Thành Cổ thả hoa trắng dòng sông Thạch Hãn
Cầm di ảnh con trai đặt dưới chân mộ bạn
Lao xao trận cười đội đất chao rung…
Cảm ơn cha con người lính Thành Cổ đã cõng Tổ quốc trên lưng
Nén nhang thắp khói bay thơm hình viên đạn
Đò về đâu hỡi đêm Thạch Hãn?
Những mầm xanh Quảng Trị chen đá cựa mình
Tác giả: Huỳnh Thúy Kiều
Ý kiến bạn đọc