Mỏi chân bến Ninh Kiều ai khản cổ gọi Vĩnh Long?
Khuấy sóng Cái Vồn đợi phà nhanh về phía Cần Thơ ngắm trăng tương tư cô bán hàng khuya rao nhịp dọc
Sông Hậu bên lở bên bồi chao lư khát vọng…
Quá giang đến quê em…
Anh có nghe sương vắng mẹ lẩy Kiều?
Cánh hải âu buồn gì sao tư lự
Đăm chiêu?
Đây Cửu Long! Phù sa cuộn trào nuôi biển lớn
Cá rô chạy đồng trốn hơi mặn
Uống máu quê hương để nặng gánh quay về…
Qua sông Hậu buồn gì sao đờn cò kéo giọng tỉ tê?
Dưới móng cầu Cần Thơ đâu chỉ riêng nước mắt
Bóng quá khứ chảy tràn…
Nỗi đau dần lịm tắt…
Em sánh vai anh nghe tiếng hạnh phúc đang mỉm cười
Có già không hỡi chín nhánh Cửu Long ơi!
Mà ngực trẻ ưỡn căng sữa nguồn lai láng?
Mê Kông! Mê Kông!
Triệu yêu thương không bao giờ vơi cạn
Anh có biết cung trầm đã hóa mấy vọng phu?
Thử đến quê em một lần để nghe mẹ hát ru
Dạ cổ hoài lang với từ là từ phu tướng
Say Cửu Long chưa mà bước anh khất khưởng?
Điệu lý non xanh…
Anh vịn câu hò qua cửa cố hương…
Sông Hậu! Sông Hậu!
Triệu triệu lần cha dạy gói tiếng yêu thương
Xuân đang hái chùm nắng thơm bò qua màu lúa mới
Phà Cần Thơ ngày mai còn đâu mà anh gọi?
Con nước cúi đầu
Vĩnh biệt sóng bảy ba…
Tác giả: Huỳnh Thúy Kiều
Ý kiến bạn đọc