Nhà thơ Vũ Tuyết Nhung Quê quán: TK Phong Vận - thị trấn Hà Trung - Hội viên hội VHNT tỉnh Thanh Hoá - Đã xuất bản hai tập thơ: “Người thắp đêm” và “ Gọi ký ức”(nxb Dân Trí) - Có nhiều thơ in trên các báo trung ương và địa phương
*Giải thưởng:
- Đã đạt giải nhất cuộc thi sáng tác văn học nghệ thuật về báo chí và đạo hiếu năm 2020, chuyên ngành thơ (do Ban Thông tin truyền thông GHPGVN tỉnh Quảng Nam tổ chức) - Được tặng thưởng thơ 1-2-3 tháng 9-2020(do trang web Vanhocsaigon.com tổ chức) -Đạt giải tư cuộc thi “Linh thiêng tổ quốc- hào khí Xứ Thanh” năm 2021, do tạp chí “Xứ Thanh” tổ chức.
Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của chị
Rửa chân cho mẹ
Mẹ ơi xin mẹ một lần Để con lấy nước rửa chân cho Người Nát bằm những nét phác đời Bao nhiêu sần sẹo ngày nuôi con khờ
Ngón này còn nửa móng thô Xưa đêm con sốt mẹ mò lá nam Đá dăm gạch nhọn gai dằm Ngón chân mất nửa sẹo sần còn nay
Ngón mềm vất vả bao ngày Trở nên cứng bởi đắng cay quá nhiều Gót chân in sợi nắng chiều Sợi dài sợi ngắn liêu xiêu bước đường
Bàn chân dẫm gió đi sương Thịt mòn gân nhão xót thương ngón gầy Da mồi run rẩy bàn tay Mặt trời thu nắng cuối ngày ngoài hiên
Bàn chân con trắng, da mềm Đường gai mẹ dẫm con êm bước hồng Mảnh đau mẹ giấu trên đồng Cho con đi giữa mênh mông đất trời
Mẹ ơi ơn Mẹ một đời Con xin được rửa chân Người từ nay
5/11/2020
Gieo mùa bao dung
Tôi ngồi đếm lại hạt tôi Hạt thì bóng tối hạt rơi ngoài thềm Hạt nằm chăn ấm đệm êm Lại thương hạt đã trắng đêm mưa dầm
Hạt còi rơi góc thế nhân Hạt hình quái dị uốn thân theo làng Hạt lép lăn lóc giữa đàng Thế gian chỉ chuộng hạt vàng đầy tay
Hạt bùi chuột gặm cắn cây Hạt xinh theo gió, đắng cay nhận về Hạt buồn ươm những cơn mê Hạt đau lại rải lối về nẻo xưa
Hạt mốc bởi đếm đong thừa Hạt đen có lúc mình chưa là mình Hạt nhân thế hạt nghĩa tình Bao nhiêu sóng cả thất kinh buốt mùa
Trộn màu nắng với màu mưa Sàng qua lọc lại gieo mùa bao dung Nghe xuân đang hát trên đồng Thảm xanh mầm bật mênh mông hạt cười
15/3/2021
Mình ơi!
Mình ơi! Đừng giữ mùa đông Dìm cây trong giá mà không thấy chồi Áo sờn thân hữu bạc vôi Thế nhân vốn chỉ trò chơi thôi mà
Mình ơi! Xuân lại có hoa Buốt kia đông ấy sẽ xa theo mùa Đừng cầm nữa những khét chua Cài then ngày dại mà mưa mắt buồn
Mình ơi! Muôn nỗi dại khôn Như đồng sấp ngửa luôn luôn đổi chiều Mặt trên vừa nổi gian điêu Lật lên mặt dưới chạm nhiều yêu thương
Mình ơi! Ở phía ánh dương Mùa xuân đang đợi trên đường mình đi Trời cao muôn cánh thiên di Mặc mưa kệ gió bay đi tìm ngày
Mình nhìn em vẫn còn say Em nhìn mình vẫn đắm ngây buổi đầu Đứng lên và xiết tay nhau Mình ơi ta lại ngẩng đầu cùng đi
Nương tựa câu thơ
Vắt từ trong những xót xa Câu thơ nương dựa ta qua kiếp người Méo xiên nặn một nụ cười Cho ra dáng một con người còn vui
Nỗi mình rồi đến nỗi người Ngấm từng con chữ rạc rời phận đau Bây giờ còn lại trong nhau Một thời hoa mộng nát nhàu nắng mưa
Ân tình biết đến bao giờ... Ta còn mang nặng những bờ ruộng quê Phố đông lạ cả cơn mê Đường xa quên mất nẻo về cố hương
Câu thơ là chỗ tựa nương Giúp ta cầm lược soi gương bóng mình Cầm câu lục bát làm tin Đứng lên ta hát tang tình trống cơm
13/05/2020
Người đàn bà ngực lép
Người đàn bà ôm con nép vào vùng ngực lép của mình Nuốt mặn giọt đắng vội Bàn ghế cốc chén ngổn ngang Chai rượu góc nhà Những lá bài rải rác khắp sân Trên má hằn năm ngón còn buốt rát
Người đàn ông ngất ngưởng đi tìm người đàn bà khác Ngực căng hoang dã núi đồi Như người đàn bà ngày chưa làm mẹ Xuân thì còn say đắm mắt môi
Người đàn bà xé mình làm đôi Ngực lép như khiên chắn mưa che bão Là túi chứa bụi gai mưa và đá nhọn trên đường Là gương soi khi con đi học Và là giường con tạm nghỉ khi đau
Khi tóc đã nhường con xanh mướt Ngực lép thêm dày những tầng nhăn Người đàn ông ngựa đã mỏi chân Ngực lép bỗng thành chiếc ô chắn gió Đêm đêm Người đàn bà Vẫn tự mình là phẳng vết sẹo nhăn Mỗi ngày thêm nơi vùng ngực lép