Vẻ điển trai và những vần thơ gây thương nhớ của nhà thơ 9X Bình Định
Thứ sáu - 13/05/2022 04:282.3540
Được biết đến như một cây bút thơ trẻ nổi bật của thế hệ mình và một trong những nhà thơ hiếm hoi tạo được bản sắc trong “dàn đồng ca” thơ trẻ Việt Nam hiện nay. Anh cân bằng được lối viết vừa làm hài lòng giới chuyên môn, vừa gần gũi, dễ đọc, dễ đồng cảm với độc giả. Trương Công Tưởng không chỉ gây thương nhớ trong thơ mà ngay cả ngoại hình ngoài đời thực.
Trương Công Tưởng sinh năm 1990 tại Hoài Ân, Bình Định. Anh có thơ đăng báo từ năm 16 tuổi và là tác giả của rất nhiều bài thơ tạo được dư luận tốt trong những năm gần đây.
Trong thơ Trương Công Tưởng, quê hương của anh hiện lên một cách buồn thương dịu vợi. Đó là một làng quê đẹp gắn với nhiều ký ức đã nuôi dưỡng tâm hồn anh. Những vần thơ đẹp, nhẹ nhàng, man mác buồn về tình yêu, gia đình, quê hương đã lay động trái tim độc giả.
Anh là chủ nhân của tập thơ gây tiếng vang Ngồi gỡ tơ trời. Tập thơ này từng đoạt giải B (không có giải A) của Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam năm 2019.
Năm 2021, Trương Công Tưởng tiếp tục cho ra mắt bạn đọc tập thơ thứ hai Đợi những vắng xa và nhận được nhiều phản hồi tích cực từ giới chuyên môn cũng như độc giả. Sắp đến, anh cũng là một trong những đại biểu tham dự Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc lần thứ X do Hội Nhà văn Việt Nam tổ chức tại thành phố Đà Nẵng. Đây là lần thứ hai Trương Công Tưởng tham dự Hội nghị này sau Hội nghị lần thứ IX được tổ chức tại Hà Nội vào năm 2016.
Trương Công Tưởng là người khá kín tiếng trên mạng xã hội cũng như ngoài đời. Nói về thơ, anh từng chia sẻ trong một bài phỏng vấn: “ Thơ trước hết là một người bạn để giãi bày và sẻ chia nhiều điều trong cuộc sống mà nhiều khi ngôn ngữ đời thường khó có thể nào diễn tả hết. Thơ cũng mở ra cho tôi một thế giới rộng lớn hơn về nhân sinh quan, về con người, giúp tôi biết nhìn nhận, thấu cảm và yêu thương cuộc sống này hơn dù đôi khi cuộc đời này đã dành cho ta rất nhiều cay đắng”. Sau đây, Văn trẻ 360 độ xin mời đọc một số bài thơ của Trương Công Tưởng:
Bầy mối trong rừng mưa
Bầy mối trở về trong rừng mưa nơi những mộ phần yên nằm không ai nhìn thấy chùm rễ đâm xuyên da thịt xanh lên đất nước tháng năm
Người lính bước ra từ khu rừng ám ảnh mãi về những bông hoa đã nở trắng hồn nhiên, trắng thanh thản, trắng mặc khải như cái chết của cô gái giao liên lúc ngồi hát bên suối nhớ mẹ cha và mơ khói quê nhà
Người lính bước ra từ rừng mưa mùi thuốc súng tẩm vào đêm nồng đặc bầy mối nhen lên ý nghĩ những đêm không bếp lửa cơn sốt rét dài hơn thập kỷ cái đói lả lả đường dài
Dưới tàng cây năm ấy lời thề Sát Thát còn ghi đồng đội cắt rốn cho nhau để sinh ra lần nữa tiếng súng mắc kẹt vào giấc mơ, đay nghiến từng lời hứa những đêm rừng thổn thức, khát hòa bình
Trong rừng mưa những người lính mãi mãi không về hồn cốt các anh lẫn vào cổ thụ nơi chốn mộ phần không còn vết tích bầy mối bay quanh quẩn rừng mưa
Người đi về phía biển
Những bãi cát dài dọc triền sông An Lão nắng miền Trung rát mặt gió Lào cha cõng tôi đi...
Tôi hỏi cha, bao giờ mình tới biển, con muốn thấy chân trời! cha chỉ cho tôi những vòm mây trắng, nước biển đã kết thành mây
Sông cứ đổ về phía biển như nước mắt chảy xuôi bầu trời rộng lớn thế mênh mông không bằng lòng cha đoàn người đi thăm thẳm về phía biển những con đường từ đất mở ra
Tôi hăm hở với bầu trời phía trước quên những lời của cha
Những bãi cát dọc triền sông An Lão những người mẹ gánh muối về rừng họ là những người gánh biển đổ lên nguồn, biển lại về sông
Một đời cha tôi nước mắt chảy xuôi muối thì vẫn muôn đời chát mặn nắng miền Trung gió Lào rát mặt
Giờ một mình đi giữa sao khuya tôi hỏi bầu trời làm sao thấy được cha và ngước mắt nhìn lên những vòm mây trắng...
Sông
nơi phù sa chảy qua mái tóc của làng những đứa trẻ lớn lên da thơm mùi nắng đàn bà cõng cả cánh đồng về nhà trong giấc mơ đàn ông hừng hực ngực trần quả dâu chín mọng khu vườn con gái
nơi ấy chỉ có nắng nắng khô mái nhà bong tróc từng lớp rêu từ mùa mưa trước tiếng cu gù mỗi sáng người già ngồi ngoáy cơi trầu nhìn xa xăm lên ngọn tre cao nhất con đường bụi đỏ cả thời gian
nơi ấy chỉ có mưa năm nào cây cầu tràn lũ nối hai bờ cũng ngập đầy bùn đất Thuận - bạn tôi, cô nữ sinh có đôi mắt trong veo đã ra đi theo dòng lũ cuốn để lại những tờ giấy khen treo đầy tường nhà ám ảnh chúng tôi suốt thời tuổi trẻ
sông bồi đắp phù sa cũng bồi đắp trong lòng chúng tôi bao nỗi niềm khôn tả như gió lạnh lùa vào lòng giữa đêm sâu mỗi mùa lũ sông mang theo tiếng khóc sông nói với đầu nguồn về những cơn đau sông khơi mạch giếng trong ai đi xa cũng nhớ ngụm nước mát mùa hè bà tôi đèn dầu nón lá đi suốt những đêm dài người già kể về thuở xa xưa chúng tôi lớn lên trái tim hồn nhiên như cổ tích
nơi những mùa trăng sông đẹp như tiếng hát ai gõ mạn thuyền dưới bầu trời đầy sao sông lắng cả tiếng bom vào lòng ùng ục chảy đôi bờ xanh che những người lính yên nằm
chiều nay tôi qua cầu nhớ Thuận nhớ những vòng xe của tuổi học trò nhớ ngọn đèn tắt bà tôi một mình dò dẫm qua sông những bến bờ gọi tôi tha thiết
Khúc mùa
Ở đó có tháng năm rực rỡ nỗi buồn
Có thung lũng mù sương
Nơi tôi đã lớn... Ở đó tháng giêng hoa cải nở
Hoa xoan tím trời hoa bưởi tinh khôi
Ở đó có thời thiếu nữ
Của những người đàn bà và cả mẹ tôi Ở đó sông vẫn xanh ngăn ngắt
Trong veo như mối tình đầu
Những em bé lùa bò về từ trên đỉnh núi
Tiếng gọi chiều náo động cả hoàng hôn Ở đó có đêm dài thăm thẳm
Có mùa xuân đã chết ở sau hè
Có ánh mắt dùng dằng thương nhớ
Có những đợi chờ day dứt khôn nguôi Ở đó những mùa măng vẫn mọc
Ban mai em cõng chữ qua đồi
Trong ánh mắt đầy lên niềm hy vọng
Mùa dịu dàng trên môi Ở đó mẹ vẫn ngồi vấn tóc
Đợi cha về từ trên ngọn núi xa
Những đứa trẻ đêm vẫn nằm mơ phố
Thung lũng tịch yên trong mỗi nếp nhà
Nhà cũ
Cái ấm tích nơi góc bếp
vỡ ra từng mảnh sành
tro than vùi những ngày thơ ấu
tôi chạm vào lạnh buốt bàn tay
Nơi ấy là thiên đường của mẹ
tôi lớn lên cùng nhem nhuốc khói trời
mảnh vườn nhỏ những trưa hè nằm hát
cơn bão đi qua cành lá tơi bời
Mái nhà ấy từng phủ đầy hoa cải
bức tường gạch vôi ô cửa gió lùa
vạt giường gãy tôi nằm không dám cựa
mắt mẹ đắm buồn vào những đêm mưa
Xin cúi tạ những gì nuôi tôi lớn
dẫu đơn sơ cũng thấm đượm ân tình cúi tạ cả mắt người như dao sắc
cứa vào lòng những vết đau thương
Sẽ nhớ mãi mái nhà đầy hoa cải
và mắt mẹ buồn đăm đắm những đêm mưa