Cơn mưa mùa hạ vừa mới đi qua Buổi sáng không buồn không vui Chỉ thấy mình là lạ Hình như em đã mang thai anh Ngày giọt mưa chỉ mặc chiếc áo mỏng manh Anh hứng lấy và tay anh cũng lạnh
Gió nhẹ nhàng mở chiếc cúc đầu tiên Mở cả muộn phiền thiếu nữ Hạ đi qua rồi Và dặn em hãy bình yên
Như giấc chiêm bao của mây Ngày em chưa có trí nhớ Mơ hồ là những miền hoang vu trắc trở Nơi tận cùng của bí mật bài thơ Anh đang tìm kiếm trong phẳng lặng bóng tối Những cơ thể ngoi lên thành con chữ Bỏ nhiều cái xác dưới khu rừng tóc Và khi có linh hồn Chúng không nói được nữa Câm lặng như cái nhìn anh hướng về phía em Rồi anh đi
Lịch sự một tiếng chim hót vào buổi sáng Không làm động một chiếc lá dậy muộn Anh sẽ dừng lại ở đâu đó uống vài ngụm nước Rồi dịu dàng quên Qua buổi chiều Anh không quay lại một lần nào nữa
Và em vẫn sẽ mơ Giấc mơ em có quyền chân thật Lật ngửa lòng mình và lật sấp tấm lưng anh Đêm qua sinh ra loài hoa Em đặt tên anh là quên lãng Và buổi sáng trở lại Làm người tình của em!