Tôi đánh tráo nụ cười, đánh tráo giấc mơ tôi
Cứ phờ phỉnh như mình yên nhiên vậy.
Như chẳng có gì để suy tư, ngẫm ngợi
Mà sóng cuồng mà lửa cháy cứ âm âm.
Tôi nhỏ bé đòi nổ tung những trăn trở
Đêm đâu còn bình yên như những câu thơ, như tĩnh lặng đêm.
Thôi biển lớn, sóng cứ trào dâng, sóng đùa vui dờn dợn
Dưới lòng sâu sóng cuộn sóng sôi.
Sóng vẫn chở trên mình biển lớn,
Những con thuyền lướt sóng biển ra khơi...
Đêm bình yên để trăng lên gió hát,
Phi lao đùa dào dạt những lời ca.
Những câu ca đầy lên thành cổ tích,
Cổ tích thành lời ru nuôi dưỡng những tâm hồn.
Sáng mai ra vẫn bình yên biển lặng
Bình yên xanh, xanh đến nao lòng!
Bình minh lên, gió gọi khúc xôn xao.
Sóng vẫn hát lời ngàn năm,
Sóng hát.
Gọi triều lên
Đón nhận nắng trời lên.
Xin làm sóng dưới lòng sâu biển lặng,
Thao thức đêm sâu trong tĩnh lặng đến khôn cùng.
Sớm mai ra đón bình minh gió hát,
Nghe ngàn năm non nước vọng trăm năm,
Nghe biển xanh góp lời yêu bất tận,
Nghe mắt người hát gọi nắng xôn xao.
Tác giả: Từ Dạ Linh
Ý kiến bạn đọc