tôi đứng cạnh ngôi nhà xây dở
chỗ cách vài hôm là chiếc đầm sen nở lưng chừng
bầy ếch ăn hương mỗi ngày
mỗi ngày gọi mưa trong điệu bộ thách thức
tôi quấn một chiếc kèn và thổi mùa hạ đi
không ai nghe vì tôi, nó
lạc lõng giữa tiếng trộn hồ, tiếng chửi thề, tiếng gạch vỡ
tiếng thời gian trôi qua nằng nặng
mang thai buổi chiều
tôi đứng cạnh vũng nước sau trận mưa hớt hải
quên mọi âm thanh
cười chú vịt đủng đỉnh tìm ra chỗ tắm
tôi có niềm khát khao giấu mặt
tự do trước cầu vồng nối đi từ ngôi nhà thứ nhất
đến chỗ người khách lạ đang vẽ ngôi chùa
bên dòng sông chảy từ ban trưa sang buổi chiều ngân đầy trăm lẻ tám
tiếng chuông thánh thiện
trong giấc mơ ông có bảy vị thần
xóa đi nỗi buồn không còn dấu vết.
Tác giả: Võ Mạnh Hảo
Ý kiến bạn đọc