Đêm qua tôi thấy tôi thơ dại
Trèo cây đuổi bắt những tiếng ve
Rồng rắn lên mây, u a u ấp cùng lũ bạn trưa hè
Dưới tán cây mù u chập chờn hoa nắng
Khu vườn và những bí mật tuổi thơ
Tôi đã chôn cánh bướm dưới gốc cây me già
Nơi tôi vẫn thường hay chơi năm mười
Và ngồi khóc những lần mẹ đánh
Hẳn tôi đã đứng ở đấy rất lâu
Khu vườn qua mấy mùa thay lá
Bạn bè tôi mỗi người mỗi ngã
Cánh bướm vườn xưa xơ xác dưới mưa hè.
Nửa đêm,
Ai mang khu vườn đi mất
Chỉ còn những cánh bướm chập chờn rợn ngợp giấc mơ tôi.
Tác giả: Trương Trọng Nghĩa
Ý kiến bạn đọc