Những bàn chân mãi lún sâu vào tấm ngực của người Như dấu hiệu cho bình minh trườn lên mặt biển Và giọng nói người dần tan đi trước sóng Chỉ còn im lìm sắc đỏ li ti
Từng mảnh đời dắt nhau cài lên phận người Tiếng thở gấp của loài cá nhỏ Tiếng san hô thì thào phơi mình trên đồng nắng Đờ đẫn nhìn chiếc bóng trẻ câm
Lang thang mãi bao đời Im lặng mãi bao đời Cát chôn vùi giọt hình hài nước mắt Người cất vào đêm những làn hơi còn vương mùi cỏ Những ngọn đèn đâu cháy nổi mành khuya
Bao lần tôi quên cát như quên một đứa trẻ Dẫu mùa mùa cát ngủ đầy trên tóc Dẫu đêm đêm chiếc lưỡi tôi bất động Người chạm vào như vết xước tuổi thơ
Những con thuyền đôi khi đâu trở lại với bờ Như khát khao đâu dễ gì mang dáng hình đồi cát Và đứa trẻ Cài bóng mình phiêu bạt Nơi ngực cát đầy hư ảo vành nôi.