Gặp những nhà thơ Sáng nay họ chải đầu nhưng còn để quên vài câu thơ trên tóc Những câu thơ bay vào mắt tôi… cay…
Gặp những nhà thơ, câu hỏi của tôi sau cái bắt tay “Làm thơ có đủ sống không anh” Họ đáp lại bằng giọng cười xuề xòa dễ dãi “Em à, thời buổi này ai đi mua thơ?”
Những người tôi hâm mộ nói thật cứ như đùa Sự thật chạm môi tôi, đắng hơn thường lệ
Ôi những nhà thơ, sao họ giản dị và chân thành đến thế! Dù câu chữ của họ có thể gọi bình minh lên, dìm mặt trời xuống núi, vớt một mảnh trăng chết đuối, gọi mùa nở hoa
Nhưng bên tôi họ vẫn cười xòa Tôi chẳng đủ tinh để nhận thấy khuôn mặt họ in sự lo toan của nhọc nhằn cơm áo Nỗi lo toan tôi thường thấy trên khuôn mặt những người giàu có, những tay chơi cổ phiếu, những chủ doanh nghiệp chỉ biết chúi mũi chạy theo tiền
Thơ đầy túi cứ móc ra đi anh! Không có thơ dòng máu trong tim em chảy chậm, cơn mơ rơi về miền sa mạc, mắt khát lệ buồn vui
Những nhà thơ ơi! Hãy cứ là những con chim vừa bay vừa hót Thả xuống đời tiếng ca lảnh lót, để cỏ giật mình nảy những mầm xuân…