Chiều xuân
Dường như…
Ai gọi tôi về phía cánh đồng
Khiến giấc chòng chành vỡ ra những chùm hoa
như ngàn đốm lửa nhỏ
tôi men theo dấu chân chiều muộn
thở nồng nàn hương vị tháng giêng
ai đã gọi tôi
ngọn gió tuổi thơ nâng chiều lên mãi
tôi nhìn cậu bé dắt theo sau những con bò vàng
dấu chân bò giẫm đầy ngực hoàng hôn
và tiếng hát của chúng như cánh bướm mù
trườn lên gò đất
cứ thế
mùa xuân tràn về như loài ong mật
hút cạn nỗi buồn,
hút cạn âu lo
chỉ để lại niềm vui réo như ánh lửa
hi vọng tôi bật chiếc lá mầm
như cậu bé lạ lẫm
tôi gom vào tay sợi khói mùa giêng
đuổi theo đàn bò nơi miền ký ức
hết một buổi chiều…
không ai gọi tôi
chỉ mùa Xuân thả đầy hương trong ngực