“Lấy khăn mà gói bơ vơ”
Tìm vàng gặp ngải
Ơ hờ nhân gian.
Ngang tàng ư
Có ngang tàng
Đôi chân vững bước hai hàng thẳng ngay.
Chợ đời nhập nhoạng tỉnh say
Nhiều khi lẩn thẩn nhầm ngày nhầm đêm.
Nghĩ mềm cơ sự sẽ mềm
Về đâu ngày tháng êm đềm trôi nghiêng.
Ta điên đảo
Đời đảo điên
Cười lên một tiếng muộn phiền cuốn trôi.
Ta ngồi khẽ gọi tôi ơi
Vọng vào trời đất bao lời vô ngôn.
Chiều ơi chát đắng trong hồn
Trắng đen
Chân giả
Ta còn một ta.
U oa rồi lại u oa
Ta bà
Ta giữa ta bà vẩn vơ.
Tác giả: Từ Dạ Linh
Ý kiến bạn đọc