Rồi một ngày loài cú vọ bật khóc
Không phải tiếng khóc của người những giả nhân trong đêm đen những người những ngợm.
Ta nhìn từ phía bên kia
Hiện hình ma hiện hình quỷ dữ
Ý nghĩ giật mình đánh thức một ta.
Những gương mặt nhợt nhạt
Những cái đầu sáng loáng
Những ý nghĩ ma quái
Những mưu mô rồ dại
Chợt nhảy xổ ra xâu xé những thiên thần
Cái miệng nhồm nhoàng máu khạc ra những hình hài.
Cứ thế cõi đời ô trọc diễu qua ta nườm nượp ngợm người
Ta giật mình đánh rớt những ý nghĩ rời.
Những ý nghĩ đuổi ta nhọc nhằn đi qua kiếp người lận đận.
Kìa chuông chùa ngân rung
Lại một hồi kinh sám hối
Những ngợm những người hối hả lại qua
Ta mơ giấc mơ dài đã tròn bóng một ta.
Tác giả: Từ Dạ Linh
Ý kiến bạn đọc