-
28/12/2009 01:43:52 PM
-
Đã xem: 2174
-
Phản hồi: 0
Đôi khi tôi tự hỏi điều gi sẽ ở lại cùng nhà thơ sau những bất trắc của cuộc đời và nâng ta dậy như người tri âm tri kỉ. Đó có phải là thơ chăng? Làm thơ cốt để vui vẻ thì cũng chẳng hại đến ai, cốt để nổi danh thì xưa nay không hiếm, nhưng làm thơ cốt chỉ biết đến thơ thôi thì xưa nay không nhiều và bằng cách nào đó, nhà thơ nọ đã chấp thuận chung thân với nỗi buồn vĩnh cửu. Khi nhận được tập thơ "Buổi sáng có rất nhiều chuyện kể" của nhà thơ PN.Thường Đoan, cảm giác ấy trong tôi rõ ràng hơn bao giờ hết như khi soi mình qua mặt kính trong ngày đông muộn. Một nỗi cô đơn thầm kín len nhẹ và dần thấm sâu lồng ngực nhưng lại không quá bi luỵ, muộn phiền.