Trần Thị Ngọc Hồng “rớt lên vai giọt sương bùa chú”
Chủ nhật - 10/07/2022 05:241.4310
Nhà thơ Trần Thị Ngọc Hồng Hội viên Hội VHNT Tiền Giang
Chị đã có đăng thơ trên nhiều báo Tiền phong, Văn nghệ trẻ, Áo trắng, Văn nghệ tp HCM, báo địa phương và các báo văn nghệ...
Đã xuất bản: Thơ tình ai đọc tháng giêng, năm 2006
Giải thưởng: - Giải Nhất truyện ngắn “Viết về chân dung mẹ”, TP HCM 1998 - Giải Ba truyện ngắn NXB Giáo dục 2001 - 02 giải Khuyến khích thơ Q3 – TP HCM năm 1999-2002 Và nhiều giải thưởng khác.
Thotre.com trân trọng giới thiệu chùm thơ của chị.
Khúc miệm xuân
Ngày mùa đông trầm mình trên dòng sông quá khứ Mây trôi cuối trời quên nhớ Tôi biết neo tôi vào đâu? Mùa thiên di theo mùa Tôi mặc áo xuân tiễn người ra đi Chỉ sợi tóc phai còn ở lại! Lối cũ tôi về Cánh đồng xướt mặt buổi không mưa Ngắt cọng cỏ gà nhớ bàn tay lấm lem sình đất Chạm vào nguyên thủy tình quê
Cánh cửa cuộc đời khép lại phía đam mê Tôi mặc áo xuân tiễn tôi về cuối hạ Nơi có sợi tóc phai lặng thầm chờ đợi Dẫu nhuộm bao lần cũng chẳng chịu lên xanh!
Khất thực
Có lần ngang qua miền đàn ông Rớt lên vai giọt sương bùa chú Tôi khất thực hạt nắng Nghe đá nẩy mầm đơn côi!
Tôi khất thực tuổi tôi Quỹ thời gian dần vơi Một lần ngang chốn cũ Mới hay giọt sương bùa chú bỏ về trời!
Tôi bẽ bàng gom hạt nắng Chờ mưa đem ra phơi!
Chị…
Chị đi, trời trở gió đông Bữa ấy nguyệt lặn, cải ngồng ra hoa Dòng sông rớt lại phù sa Cửa trăm năm khép quê nhà sau lưng Mùa xuân mắt chị không dưng Xa xăm như thể chưa từng xa xăm!
Chị đi về phía trăm năm Ngày sau ai biết còn rằm khuôn trăng? Nghìn xưa mây tím còn giăng Chị cời bếp hạnh dùng dằng lửa duyên.
Đền thờ thánh nữ hết thiêng Bỏ xuân côi cút lạc miền gái xuân! Chị còn rong ruổi bụi trần Đông còn lẻo đẻo theo chân tìm về!
Một lần mắc phải bùa mê Một đời chị chịu tư bề bão giông!
Điều em có thể lý giải được
Mây trôi về đâu? Không biết Nước trôi về đâu? Không biết Hoa trôi về đâu? Không biết Đời người trôi về đâu? Không biết Chỉ có một điều em biết Hồn em trôi về phía có anh!
Giác ngộ
Ngày giác ngộ môi anh Em tin mật ngọt là có thật Về nương náu nụ cười anh Phù sa yêu thương nở ra hạnh phúc vô ngôn Và em Em biết lần tràng hạt Biết niệm chú bùa yêu!
Bài thơ không đặt tên
Khi muộn phiền giáp hạt Tôi treo giọt sương lên cây tháng năm Người có quay về mùa cũ Vớt dùm tôi vụn vỡ sau rằm!
Những bước chân thiên di Đi qua vùng nghịch bấc Khúc chiều khô môi hoang Chia ly là có thật!
Tôi về bến sông con gái Thuở tâm hồn nương náu Lắng nghe cây đời tách vỏ Nụ đau trổ trái vô thường!