Tranh trong tranh
Vách phù điêu dựng ngược
Hấp háy môi khô loáng loáng sơn khô
Tôi thuỗng trần vẫy vùng cơn kí ức
Những sợi lông đeo rễ bám vào mình
U đặc ngàn tiếng kêu định mệnh
Rắc trắng xóa lên màn bụi thời gian
Gấp gáp câu chuyện của tuổi thơ
Dưới hàng cây chết mốc
Về một mùa Adam hái quả trong rừng
Tinh thể rớt rơi thành cỏ.
Tôi quanh quẩn mải mê ngắm nhìn
Và đứng lại
Chân núi mọc lên những áng khói vô hồn
Sau chái bếp là mắt người đàn bà phát sáng
Đêm.
Vàng.
Vàng.
Đêm.
Linh cảm
Nhắc tôi về những cô gái ngực nhú trăng tơ
Chẳng phút ngoái nhìn
Đã cắn vào trái táo vàng
Mùa đầu
Hiếng dâng những Eva biết khóc.
Úng tràn miền phục sinh.
Tác giả: Nguyễn Đức Phú Thọ
Ý kiến bạn đọc