Bảy mươi phần trăm - thơ Vũ Thị Huyền Trang

Thứ ba - 21/03/2017 00:47 1.762 0
Đã có lúc tôi hoài nghi 70% cơ thể mình không phải là nước
Mà là nỗi buồn
Có khi vô hình
Có khi nặng như nước mắt
Có khi đầy như dòng sông
Có khi rỗng tuếch
Đã có lúc tôi hoài nghi 70% cơ thể mình không phải là nước
Mà là nỗi buồn
Có khi vô hình
Có khi nặng như nước mắt
Có khi đầy như dòng sông
Có khi rỗng tuếch
 
Những cơn buồn thường đến bất ngờ
Lúc ôm con trong lòng nhớ lời ru xa xứ
Lúc ngồi giữa đám đông nhớ bình yên xa lạ
Lúc ăn cơm nhà người nhớ dưa cà mẹ muối
Lúc ngồi lặng câm nhớ môi mình cười
Lúc nằm gần chồng nhớ một người đàn ông trong mường tượng
Lúc nói về hạnh phúc nhớ những đêm nằm cuộn mình đơn độc
Con cún nhỏ nằm đầu hiên đầy gió
Trong chiếc ổ được lót bằng những xơ xác nghèo nàn
Làm sao đủ ấm?
 
Những cơn buồn cũng có thể ập đến thình lình từ thế giới bất ổn 
ngoài kia
Máy bay rơi. Xe mất thắng
Những vực thẳm lòng người tam độc
Trong mâm cơm thị thành tẩm ướp đầy hóa chất
Trên báo mạng đua nhau phơi bày cái ác và trụy lạc
Người ta có thể giết nhau chỉ vì một ánh nhìn

Có thể chứ
Có gì mà không thể…
 
Cá chết dưới biển
Chim ngộp thở trên trời
Từng ý nghĩ trong đầu người ngộ độc
Bệnh viện ngày càng quá tải
Nghĩa trang trong thành phố cũng chật lâu rồi
Anh và tôi
Tôi và em
Biết mang tình yêu chạy trốn về nơi đâu để chúng không ô nhiễm?
 
Đành nằm im nhìn nắng xuyên thấu qua mình
Thấy cơ thể biến thành nghìn hạt bụi
Cuồn cuộn nỗi buồn
Bay lên trời thẳm
Bỏ lại xác thân
Rỗng tuếch
 
70% cơ thể tôi là nỗi buồn
Chứ không phải nước.

Tác giả: Vũ Thị Huyền Trang

Tổng số điểm của bài viết là: 19 trong 4 đánh giá

Xếp hạng: 4.8 - 4 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc

Cùng một tác giả

Xem tiếp 


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây