Ai chẳng từng có một người tình
Ai chẳng từng hạnh phúc cười vui trong thương yêu hứa hẹn
Ai chẳng muốn đi bằng hết con đường mà không thấy mệt
Ai chẳng muốn yêu và lấy đúng người
Mình ạ
Thôi anh đừng nhả khói thuốc lên trời
Còn nỗi đau nặng trong lòng mình bỏ lại
Em biết làm sao cho đêm không trăng mà lòng không tê dại
Em chỉ biết cắn móng tay chờ bật máu vì anh
Mình ạ
Hãy về đúng giờ cơm cùng em có được không?
Hãy cười với đứa con thơ đang bi bô tập nói
Em cũng là con người thôi. Chân em biết mỏi
Tay em biết run và môi biết lạnh sầu
Mình ạ
Em cũng như anh, cũng có mối tình đầu
Cũng từng rửa mặt trên dòng sông nước mắt
Cũng từng đi ra thảo nguyên và buông mình xuống đất
Nhắm mắt mơ về hạnh phúc xa xôi
Nhưng chúng ta. Có lẽ số đã định rồi
Em phải là người ở bên anh bây giờ và mãi mãi
Em thực lòng muốn sống hơn chỉ là tồn tại
Nên chúng mình có thể bắt đầu không?
Tác giả: Phạm Thị Ngọc Thanh
Ý kiến bạn đọc