Những cánh rừng im lặng - Thơ Ngô Thanh Vân

Chủ nhật - 16/04/2017 04:47 3.158 0
Không phải những cánh rừng trong mơ
bố cõng tuổi thơ tôi băng băng trí nhớ
có đêm trời trở gió
tiếng bố thét gào át cả tiếng mưa

 

 
Tôi lớn lên
nhìn mẹ ôm ghì người đàn ông sau chiến tranh chân còn chân mất
người đàn ông đêm đêm vẫn khóc
tiếng hờ bạc cả không gian
bạc cả mái đầu phơ phơ tóc rối
 
Có những cánh rừng bạt ngàn bão nổi
rùng rùng chân bước hành quân
bố vẫn rì rầm kể tôi nghe những ngày tỉnh táo
kể từ tuổi thơ cho đến lúc trưởng thành
 
Kí ức của bố gom tròn trong bom đạn
và vết thương nhói buốt ở đỉnh đầu
mẹ đã khóc hết thời son trẻ
lạc cả nụ cười khi đem thóc xay đêm
 
Tôi kể anh nghe ngôi nhà có người đàn ông điên
và người đàn bà có con ngoài giá thú
anh đã đi ngay từ đêm đó
đến nay chẳng thấy anh về!
 
Bao giờ qua khỏi bến mê?
cho tôi được gọi tên người đàn ông trong bóng đêm của mẹ
tiếng gọi cha lặng câm trong ngực
đè nặng tim tôi mỗi lần ôm bố trong tay
  
Bố nào có hay
nên cứ mải mê với đạn bom kí ức
khóc cười trong thất thần gương mặt
nụ cười hiền như chưa từng cầm súng diệt thù
 
Những cánh rừng chứa bàn chân của bố
kéo tràn qua đời mẹ. Đời tôi
những cánh rừng lặng im không nói
khói súng xa xăm cay mắt tận đến giờ…

 

Tác giả: Ngô Thanh Vân

 Từ khóa: thơ ngô thanh vân

Tổng số điểm của bài viết là: 15 trong 3 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 3 phiếu bầu

  Ý kiến bạn đọc


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây